Món Nợ

Chương 4: Ác mộng

Lúc này, Hậu Nhϊếp từ đâu bước vào với vẻ mặt khẩn trương.

"Mau, mau thu dọn đồ đạc."

Cố Hoài Nhi nhìn mẹ khó hiểu: "Mẹ làm gì vậy?"

"Mấy ngày nữa, chúng ta sẽ chạy trốn khỏi đây, nếu còn sống ở đây ngày nào thì mẹ con ta sẽ không yên ổn ngày đó."

"Đơn ly hôn mẹ cũng đã ký, khi rời đi sẽ để lại cho ông ta."

Một nét hoảng sợ hiện trên khuôn mặt nhỏ bé. Không phải bọn họ chưa từng chạy trốn khỏi đây. Nhưng mỗi lần bỏ trốn, không hiểu sao ông ta đều có thể tìm được.

Và kết quả, mẹ cô bị đánh đến suýt chết, ông ta còn doạ sẽ gϊếŧ cô nếu họ có ý định bỏ chạy một lần nữa.

"Mẹ, mẹ không sợ ông ta tìm được sao?" Cố Hoài Nhi lo sợ, cô có một dự cảm không lành.

"Mẹ đã nhờ một người bạn giúp đỡ, chúng ta sẽ ra nước ngoài, ông ta chắc chắn không tìm được. Hắn cũng không phải thần thánh, chỉ cần chúng ta bước được ra khỏi cửa, bạn mẹ lập tức đến ứng cứu." Hậu Nhϊếp vừa thu dọn quần áo vừa nói.

"Ông ta đang ăn tối, chúng ta tranh thủ dọn đồ, nếu không sẽ bị phát hiện."

"Được, để con giúp mẹ."

Cố Hoài Nhi gác sự mệt mỏi qua một bên, đứng dậy thu dọn quần áo.

Đúng như dự đoán, đêm đó Cố Hoài Nhi sốt nặng, cô mơ thấy giấc mơ đáng sợ.

Cố Giang đánh gãy chân mẹ cô, bà kêu gào thảm thiết, không ngừng chửi rủa người đàn ông.

"Còn muốn trốn nữa không hả?"

Ông ta quay sang Cố Hoài Nhi: "Không phải mày thích đàn piano sao? Tao sẽ đánh gãy tay mày, để xem từ nay về sau mày còn có thể chơi được nữa hay không."

"Hahaha... Đó là cái giá phải trả khi chống đối lại tao."

Ông ta cười một cách quỷ dị, đưa cây gậy lên cao.

"Không... không... không." Cô liều mình lắc đầu, lùi lại về phía sau.

Cố Hoài Nhi đột nhiên tỉnh dậy, vẻ mặt sợ hãi, toàn thân đầy mồ hôi, thở hổn hển. Cô đưa hai bàn tay ra trước mặt, lật qua lật lại.

"Chỉ là ác mộng thôi."

Nhìn sang người mẹ đang ngủ bên cạnh, cô vội vàng trấn an bản thân. Nằm xuống rồi ôm lấy bà, mong rằng mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ.

Ngày hôm sau, cơn sốt vẫn không đỡ, cô xin nghỉ học ở trường.

"Này, hôm nay nó không đi học, không có ai để bắt nạt, chán quá." Tam Vĩ dựa vào lưng ghế nói, vẻ mặt nhàm chán hiện rõ trên khuôn mặt.

Bạn học ngồi bên cạnh, là người dội nước Cố Hoài Nhi: "Có khi nào, nó nộp đơn xin thôi học rồi không?"

"Không thể nào, nó được học miễn phí ở đây, không dễ dàng nghỉ đâu. Dù sao cũng còn ba tháng nữa là tốt nghiệp." Tam Vĩ lập tức phản bác.

"Tam tiểu thư xinh đẹp nói gì cũng đúng." Cô ta không khỏi nịnh nọt vài câu.

Cố Hoài Nhi ở nhà dọn đồ chuẩn bị cho kế hoạch bỏ trốn đêm nay. Lòng cô có chút bồn chồn, bất an.

Buổi tối.

Bầu trời thay đổi như lòng người, khi nãy trời còn đầy sao, mà bây giờ mây đen kéo đến, sấm chớp đùng đùng. Nhưng hạt mưa bắt đầu rơi xuống.

Cũng tốt, nếu đêm nay mưa, ông ta sẽ không ra ngoài mà ở trong phòng ôm người phụ nữ đáng chết ngủ ngon.

Đêm khuya.

Nếu đi ra bằng cửa chính, sẽ phải đi qua phòng Cố Giang, sợ ông ta phát hiện, Cố Hoài Nhi và mẹ đi cửa phụ. Cửa phụ gần phòng ngủ của cô, cạnh phòng bếp và nhà vệ sinh.

Một tiếng sét xé ngang bầu trời khiến cô suýt nữa hét lên. Từ bé cô đã luôn sợ bóng tối và sấm sét, Cố Hoài Nhi luôn ghét mưa bởi vì khi đó sẽ có sấm và chớp. Tiếng mưa rơi khiến người khác an tâm đi vào giấc ngủ, nhưng đối với cô, nó là một âm thanh đáng sợ.

"Nhi Nhi, chúng ta đi thôi." Hậu Nhϊếp sốt ruột lên tiếng. Bà biết con gái sợ nhưng nếu không đi thì sẽ còn có chuyện đáng sợ hơn sảy ra.

Cố Hoài Nhi chần chừ, bên ngoài đang mưa to, sấm chớp đùng đùng khiến cô sợ hãi. Nỗi sợ quá lớn, cô run rẩy, rơi nước mắt, kéo tay mẹ.

"Mẹ, chúng ta nhanh đi thôi."

Vừa đi ra cửa được mấy bước, tóc cô bị nắm mạnh quăng vào trong nhà trở lại.

Cô không khịp thích ứng, vẻ mặt sợ hãi nhìn mẹ.

Cố Giang ném Cố Hoài Nhi văng xa mấy mét, đầu cô đập mạnh xuống sàn, cơn sốt đêm qua chưa đỡ cộng với sự va đập khiến cô choáng váng và ngất đi.

Trước khi ngất, một tiếng sấm xé rách bầu trời, cô nhìn khuôn mặt đáng sợ của người đàn ông bị ánh sáng tia sét chiếu vào: "Mẹ..."

Hậu Nhϊếp quay người lại, vẻ mặt hung dữ của Cố Giang hiện ra trước mắt, cơ thể không khỏi run rẩy. Nhìn con gái ngất dưới sàn, bà khóc nấc lên.

"Nhi Nhi... Nếu con bé có mệnh hệ gì...Tôi liều mạng với ông."

"Chát." Một cái tát gáng xuống khuôn mặt của Hậu Nhϊếp.

"Lo cho bản thân trước đi." Ông ta tức giận nắm lấy tóc Hậu Nhϊếp kéo vào trong nhà.

"Tôi đã từng nói với cô rồi? Đừng nghĩ đến việc chạy trốn! Nếu không... cô tự biết hậu quả." Nói rồi ông ta trở lại phòng ngủ, trên tay cầm một cây gậy lớn bước ra.

Hậu Nhϊếp sợ hãi không thôi, bà vẫn muốn sống, bà vẫn còn đứa con gái bé bỏng, nếu bà chết, con bé thật sự không biết sống sao. Nghĩ đến đây, Hậu Nhϊếp chắp tay run rẩy cầu xin sự thương xót.

"Tôi xin ông... Hãy tha cho tôi...Tôi...Tôi xin ông nhủ... lòng thương."

Khuôn mặt giận dữ của người đàn ông trở lên hung tợn, hai mắt đỏ bừng như muốn ăn thịt người, không chút thương hại.