Món Nợ

Chương 3: Mỹ nhân ngư

"Oái! Tôi xin lỗi, tôi không cố ý!"

Tam Vĩ hất khay cơm vào người Cố Hoài Nhi, cơm hôm nay có món cá kho, những thứ đó đều bị hất lên người cô.

Mùi tanh nồng nặc ám lên người, áo đồng phục màu trắng bị bẩn một khoảng lớn. Hai tay cô xiết chặt, với lấy khăn giấy trên bàn lau tạm.

"Wow... Cố tiểu thư đây là "Mỹ nhân ngư" sao?"

"Hahaha..." Cả đám bọn họ cười phá lên.

Cố Hoài Nhi nhịn không được, cầm khay cơm còn đang ăn dang dở, hất thẳng vào mặt Tam Vĩ.

Mọi người xung quanh chợt hoảng hốt, bắt đầu có những lời thì thầm bàn tán.

"Cô ta dám làm vậy với Tam tiểu thư sao."

"Cô ta chết chắc rồi, để người nhà Tam gia biết chuyện, chắc chắn cô ta sẽ tiêu đời."

Cố Hoài Thư không quan tâm lắm, dù sao cô cũng chẳng còn gì để mất, họ có giỏi thì gϊếŧ cô đi.

"Chát."

Tam Vĩ tức giận cau mày, đôi tay tát vào mặt cô và hét lớn: "Cô dám?"

Cố Hoài Thư ôm mặt đau đớn, đầu hơi choáng váng sau cái tát vừa rồi, nước mắt ứa ra. Đứng dậy chạy khỏi căn tin.

"Để xem, tôi đối phó cô như thế nào!" Tam Vĩ nghiến răng nói.

Trong nhà vệ sinh, tiếng khóc thảm thương của một cô gái vang lên. Hiện tại đã là giờ nghỉ trưa, học sinh cũng quay trở lại lớp nghỉ ngơi nên sẽ không ai nghe được tiếng khóc đó.

Tóc và áo Cố Hoài Nhi đều bị dính thức ăn, mùi tanh của cá khiến cô cau mày khó chịu, bộ dạng như thế này, cô không thể quay trở về lớp học.

"Ầm" Đột nhiên có tiếng động lớn, cửa phòng vệ sinh bị đạp mạnh ra.

"Cố Hoài Nhi, cô đang ở đâu? Mau chui ra đây cho tôi." Tam Vĩ lớn tiếng nói, theo sau cô ta là mấy nữ sinh.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Cố Hoài Thư không dám đi ra ngoài, cô không biết bọn họ có thể làm ra chuyện gì tiếp theo, chỉ dám ngồi trong tolet phía cuối nói vọng ra.

"Ào."

Một chậu nước lạnh có mùi hôi khó chịu từ phía trên dội thẳng vào người, khiến cô không kịp phản ứng.

Cơ thể ướt sũng, mùi hôi khó chịu hoà quyện với mùi tanh của cá khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Bọn người Tam Vĩ làm xong việc cũng không ở lại mà vội chạy đi.

Trong nhà vệ sinh lại im ắng.

Trên mặt Cố Hoài Thư đã đầy nước, không biết là nước mắt hay nước lạnh. Đứng dậy cởi bộ đồng phục ra, dưới lớp quần áo là một thân hình trắng nõn, bộ ngực đẫy đà, so với các bạn cùng lứa tuổi thì ngực cô to hơn rất nhiều.

Ở trường không có phòng tắm công cộng, nên cô đành lấy vòi, xịt khắp người. Cố Hoài Nhi kị cọ thân thể tới mức đỏ ửng, da cô rất mỏng, tựa hồ nhéo một cái nhẹ cũng để lại dấu đỏ.

Xử lý cơ thể xong, nhìn sang bộ đồng phục với vẻ mặt bất lực. Cô nhếch mép cười chế diễu, cuộc sống này là vậy, cá lớn nuốt cá bé, người không có tiền, không có quyền sẽ luôn yếu thế hơn và luôn bị bắt nạt.

Xịt nước vào đống quần áo, Cố Hoài Nhi chà mạnh mấy cái vào vết bẩn, sau đó vắt kiệt nước. Đợi đồng phục khô rồi buổi tối cô sẽ mặc trở về nhà.

Cố Hoài Thư ôm cơ thể trần trụi run rẩy, thật sự rất lạnh, cứ như thế này cô sẽ bị cảm mất.

Cả buổi chiều Cố Hoài Nhi cũng không trở lại lớp học, giáo viên có chút lo lắng, nhưng rồi cũng mặc kệ. Học sinh trốn học trong lớp là chuyện bình thường, giáo viên cũng không dám nhắc nhở hay mắng mỏ.

Tam Vĩ đắc ý, thầm cười trong lòng.

Buổi chiều, khi học sinh đã về gần hết, Cố Hoài Nhi mới dám mặc quần áo và bước ra ngoài. Vì không được phơi dưới ánh nắng nên bộ đồng phục có chút ẩm ướt, mùi hôi khó chịu vẫn còn đó nhưng đã đỡ đi phần nào.

Cố Hoài Nhi nhăn mặt khó chịu, miễn cưỡng mặc vào người. Trời cũng gần tối, trong trường cũng không còn ai. Cô chạy một mạch ra điểm đón xe buýt.

Giờ tan tầm, trên xe có rất nhiều người chen chúc nhau, nhưng bọn họ đều đứng cách Cố Hoài Nhi một khoảng, mùi hương trên người cô khiến người khác cau mày mà khó chịu. Cô nắm chặt lấy váy, chỉ biết cúi đầu im lặng. Thật đáng xấu hổ.

Về tới nhà, Cố Hoài Nhi thấy một cảnh gia đình ba người đang ăn cơm vui vẻ, nhếch miệng khinh thường. Cô chưa từng được hạnh phúc như vậy, cuộc sống của cô ngoài đau khổ ra không có gì hết.

Không thấy bóng dáng Hậu Nhϊếp đâu, Cố Hoài Nhi đi vào phòng tìm kiếm.

Khi đi qua bàn ăn, cô liếc nhìn Tử Nhan đang bày ra bản mặt cau có nhìn cô.

"Này, Cố Hoài Nhi, ngươi mới chui từ thùng rác ra sao mà hôi thối vậy?" Giọng nói chua ngoa vang lên.

Cố Giang cũng nhăn mày bồi thêm: "Thật bẩn thỉu." Ông ta tức giận đập đũa xuống bàn lớn tiếng quát.

Cố Hoài Nhi chỉ cúi đầu im lặng bước vào phòng, sự thủi thân tràn ngận trong lòng, nước mắt cứ thế tuôn ra. Ngay cả cô còn chán ghét chính bản thân mình hiện tại.

Lập tức chạy vào phòng tắm, tắm rửa thật sạch. Bộ đồng phục hôi hám bị cô vứt vào thùng rác.

Bước ra phòng tắm với vẻ mặt thoải mái hơn một chút, hương thơm tự nhiên trên cơ thể cũng lấy lại được. Cô mệt mỏi ngã lên trên giường.