Tông Sư Bảo Kê, Cá Mặn Vùng Dậy!

Chương 2

Đúng lúc này, có người khẽ nhắc: "Im lặng."

Tức khắc, mọi ánh mắt đều vô thức hướng về đỉnh cao nhất của ngọn núi xa xôi. Với các đại tông sư đứng trên đỉnh cao, mọi chiêu thức giao đấu chẳng qua chỉ là thử thách và tích lực. Giờ đây cả hai bên đã dừng tay, họ đứng trên hai đỉnh núi đối diện, rõ ràng trận đấu đã đến thời điểm thắng bại, chuẩn bị cho đòn cuối cùng.

Chỉ thấy trên đỉnh núi xa xôi kia, một người mặc y phục thuần trắng, tóc dài bay trong gió, phong thái thoát tục tựa tiên nhân, nhưng mặt mày lại lạnh tựa tuyết đọng ngàn vạn năm. Ngay giây tiếp theo, y cầm một thanh kiếm đen ba thước trong tay, mày khẽ chau, thân kiếm vung lên, chém về phía võ tôn mặc đồ đen trên đỉnh núi đối diện với thế kiếm như chém gió chặt tuyết.

"Tốt lắm!" Loan đao tựa trăng non, nhưng lại vung lên với thế trăng tròn đầy sức mạnh, võ tôn mặc đồ đen kêu lên một tiếng hùng hồn, nội lực dâng trào, đón lấy thế kiếm.

Trong khoảnh khắc đó, tuyết đang rơi và gió đang thổi bỗng nhiên ngừng lại, vạn vật chìm vào tĩnh lặng.

Sau một hơi thở, kiếm khí như cầu vồng và uy lực của lưỡi đao xé tan bầu trời, khiến một đợt sóng khí bùng lên ngập trời. Gió tuyết dường như bị một lực lượng vô hình cuốn theo, bùng lên làm cho những người xem trận chiến phải lập tức vận chân khí để chống đỡ.

Gió tuyết cuồn cuộn, che khuất cả bầu trời, mọi thứ trước mắt trong chốc lát trở nên mờ mịt.

"Ai thắng?" Có người không nhịn được lên tiếng hỏi.

Một luồng chưởng phong quét qua, mọi người đều không khỏi chăm chú nhìn lại.

Chiêu cuối cùng của hai đại tông sư đã hoàn toàn quét sạch lớp tuyết tích tụ bao năm dưới chân họ, để lộ lớp đá núi nghìn năm chưa từng thấy ánh sáng, thực lực này khiến ai nấy đều kinh ngạc và khϊếp sợ.

Tuy nhiên, đứng giữa chỉ có một người, áo đen tung bay, loan đao lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo - Hô Diên Mặc.

"Cung chủ!" Sắc mặt Tư Không Linh tái nhợt, cô ấy vội vàng nhìn quanh.

"Ở đây!" Xích Hồng nhẹ nhàng khinh thân qua rồi đáp xuống một ngọn núi nhỏ khác.

Chỉ thấy thanh Thiên Vấn cắm phân nửa vào mặt đất đang không ngừng rung lên, trong khi Diệp Tiêu thì quỳ gối một chân, mặt trắng bệch như tuyết, làm cho vệt máu đỏ tươi trên môi càng thêm rợn người. Y chậm rãi đứng dậy.

"Cung chủ, ngài không sao chứ?" Tư Không Linh lo lắng hỏi.

Diệp Tiêu lắc đầu, giơ tay lau vết máu trên môi, nhìn về phía xa nơi Hô Diên Mặc đanh đứng, y bình tĩnh nói: "Lại lần nữa."

Y vừa định đưa Thiên Vấn cho Xích Hồng, nhưng không ngờ Hô Diên Mặc lại từ chối, trong mắt lộ vẻ thất vọng, lão ta liếc nhìn Thiên Vấn rồi nói: "Cậu không thể phát huy hết uy lực của thanh kiếm này, không phải đối thủ của ta."

Diệp Tiêu nhíu mày, tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Thắng bại chưa định."

"A di đà phật, đã rõ ràng rồi, Diệp cung chủ, chớ nên cố chấp quá." Lúc này, Tam Hoa phương trượng và các chưởng giáo của những môn phái lớn cùng hạ xuống nơi này.

Ma nữ Hoa Liên của Vu Thần giáo nhìn Diệp Tiêu đầy vẻ lạnh lùng điềm tĩnh thì không khỏi nảy sinh hứng thú. Ả bước tới thân hình mềm oặt như không xương ngã vào người y, nói giọng an ủi: "Diệp cung chủ tuổi còn trẻ mà đã có thể đấu với Hôn Diên tôn giả ngang ngửa như vậy, quả thật khiến người ta kinh ngạc, đúng là thiên tài trăm năm khó gặp. Ta biết cậu không cam lòng, không muốn làm tổn hại danh tiếng của cha, nhưng cậu đã bị thương rồi, có đấu tiếp cũng sẽ như vậy thôi. Nghe lời chị đây, quay về dưỡng thương cho tốt, ta có thể giúp..."

Những ngón tay đỏ tươi của ả vừa định chạm vào mặt Diệp Tiêu, thì một cây thương bạc đột ngột xen vào, suýt nữa đâm xuyên qua tay ả. Hoa Liên tức giận thu tay lại, quay sang nhìn người vừa đến: "Tư Không Linh!"

Tư Không Linh lạnh giọng nói: "Rút cái móng vuốt bẩn thỉu của ngươi ra, nếu không đừng trách bà cô của ngươi đây chặt đứt nó!"