Thuần Phục Anh Chàng Lãng Tử

Chương 10

“Tiểu Sâm, tôi…” Thân hình cao lớn của Hắc Thứ Hựu đứng bất động trước cổng lên máy bay, vẻ mặt anh kiên quyết.

“Từ đây đến chân trời, nơi nào mà chẳng có cỏ dại…” Tiểu Sâm thấy câu này nghe sai sai làm sao ấy[1]. “Em xin sếp, đừng làm chuyện điên rồ nữa!” Sếp sẽ không vì tình mà tự sát ở sân bay chứ?

“Tiểu Hạ không phải cỏ dại. Đối với tôi cô ấy là…” Hắc Thứ Hựu ngừng lại, trong đầu lóe lên một ý tưởng, “Shinoburedo!”

“Hả?” Khi không sao sếp lại xổ tiếng Nhật? Tiểu Sâm ngơ ngác bị anh đẩy về phía cổng lên máy bay.

“Tôi thật là ngu ngốc! Trừ khi Tiểu Hạ chính miệng nói với tôi rằng cô ấy không yêu tôi, tôi sẽ không bỏ cô ấy một mình nữa… " Lời còn chưa nói xong anh đã quay đầu bỏ chạy.

Tiểu Sâm nhìn theo, không khỏi thở dài, “Hỏi thế gian tình là cái chi…”

Người quản lý đang chuẩn bị nghênh đón cậu Tư nhà họ Hắc lên máy bay. Chuyện đến nước này, anh ta dội cho Tiểu Sâm một gáo nước lạnh: “Xem bộ dạng của cậu kìa, thật là buồn nôn!"

……

Muốn được như ý nguyện, cái giá phải trả là một sự dày vò. Liệu cô có thể chấp nhận số phận và tách mình ra khỏi cuộc sống của anh không?

Bọn họ đã đi hết rồi. Đinh Hạ Quân ôm đầu gối thu mình vào góc bếp, khóc rấm rứt như đứa trẻ bị bỏ rơi. Thật ra cô không có tư cách khóc, vì cô là người ích kỷ, nói dối, lừa gạt… Phụ nữ ai cũng muốn yêu và được yêu, chứ không cần làm thánh nữ không bao giờ vấp phải sai lầm. Nhưng cũng đâu có người phụ nữ nào muốn tình yêu bị vấy bẩn bởi sai lầm của chính mình?

Cứ khóc đi! Đã đến lúc cô buông bỏ tất cả và rời xa nơi này. Điều duy nhất cô có thể làm là khóc thật to, bởi vì cô chẳng còn lý do gì để duy trì chiếc mặt nạ lãnh đạm, cũng không cần giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trong giỏ đi chợ của cô có bắp cải, cá mú, đậu phụ, còn có thịt ba chỉ để làm món kho mà Hắc Thứ Hựu thích nhất. Từ khi biết anh không định đi theo Tiểu Sâm về Mỹ, cô thật sự rất vui. Nhưng cô cũng không muốn biến quan hệ giữa anh và cô trở nên phức tạp.

Cô nấu mấy món anh thích bởi vì cô hy vọng có thể hòa giải với anh. Cô rất mâu thuẫn, nhưng cô muốn nói với anh rằng cô không giận hay trách anh. Cô vẫn mong họ có thể xem nhau như bạn bè.

Nếu có một ngày anh trở về cùng bạn gái hay vợ thì cô cũng mỉm cười hoan nghênh.

Dường như một thế kỷ đã trôi qua, cô chìm đắm trong nỗi buồn vô tận, nhưng không biết làm sao để trái tim mình khỏi đau đớn. Khi cô buồn, ngay cả mưa cũng nặng hạt, từng giọt vỡ tan trên mặt đất.

Cũng giống như một năm trước, cô ngồi khóc một mình trong bếp. Lúc ấy cô bị bóng tối vây bủa, cuộc đời mất đi ánh nắng ấm áp và tươi đẹp. Còn bây giờ, một cơn mưa mùa hạ lại đột ngột dập tắt ước vọng nhỏ nhoi của cô.

Cô không dám đấu tranh cho tình yêu của mình, bởi vì ngay từ đầu cô đã phạm sai lầm không thể nào tha thứ.

Đinh Hạ Quân mải khóc nên không nghe thấy tiếng bước chân. Cô được ai đó ôm vào lòng. Dưới lớp áo đẫm nước mưa, l*иg ngực anh vẫn ấm áp. Trong phút chốc cô ngỡ là mình đang mơ, và giấc mơ này khác với ác mộng của một năm trước.

“Tiểu Hạ…” Giọng anh khàn đi vì quá đau lòng, đau đến khó nói nên lời. “Em đừng khóc.” Tại sao cô lại khóc? Tại sao không quan tâm đến anh một chút mà lại ngồi đây buồn bã khóc một mình? Chỉ cần cô lên tiếng, anh sẽ vì cô làm bất cứ điều gì!

Hắc Thứ Hựu nửa ngồi nửa quỳ dưới sàn, ôm trọn cô vào lòng, vòng tay của anh là bến đỗ bình yên của cô.

Đinh Hạ Quân nghẹn ngào, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đang vùi vào ngực anh. Đôi mắt ngấn lệ chớp chớp nhìn anh, có vẻ như không tin anh đã trở về.

Hắc Thứ Hựu dùng ngón tay cái vuốt ve gò má đẫm nước mắt của cô. Anh nhớ cô rất ít khi khóc, kể cả khi bị anh dọa cho sợ. Cô chưa bao giờ là một cô gái ủy mị. Dường như cô đã quen với chuyện bị bỏ rơi, bị lãng quên.

Có lẽ đó chỉ là vì cô ít khi khóc trước mặt anh. Một năm qua không có ai an ủi, một mình canh giữ căn nhà trống trải này, cô đã bao nhiêu lần rơi nước mắt?

Tại sao anh lại lãng phí nhiều thời gian như vậy? Anh không hề biết ở bên kia đại dương cô sống khổ sở như thế này.

“Anh không đi nữa. Em đừng khóc.” Anh muốn hỏi tại sao cô thà chịu đựng một mình chứ không chịu chấp nhận anh. Nhưng anh không muốn ép cô vào lúc này.

“Anh…” Đinh Hạ Quân như vừa tỉnh mộng. Hóa ra cô không nằm mơ, anh thật sự đã quay về! Cô khóc như đứa bé mồ côi, thậm chí cảm thấy tủi thân khi nghĩ rằng anh trở về vì thương hại cô, cũng như lần đó anh trở về mừng sinh nhật cô vậy.

“Em nghĩ… bạn gái anh đang đợi anh." Cô cúi đầu, âm thầm lau vệt nước mắt trên má.

Hắc Thứ Hựu có chút bực mình. Anh nhớ lời khuyên của Tiểu Sâm, anh có nên mạnh tay với cô không? Nghĩ tới đây, anh bế ngang cô lên và rời khỏi nhà bếp.

“Anh… muốn làm gì?” Cô ngạc nhiên hỏi, giọng hơi nghẹn vì khóc.

"Tiểu Hạ, em có biết không? Anh luôn cảm thấy mình không phải là người đàn ông tốt." Hắc Thứ Hựu vừa đi lên cầu thang vừa nói: “Phụ nữ các em cho rằng người như anh chỉ thích hợp để vui chơi, để thỏa mãn du͙© vọиɠ.” Nguyên do là anh không thích làm tổn thương trái tim các cô gái. Khi còn trẻ, vì thiếu kinh nghiệm nên anh thường đầu hàng trước các cô nàng ra vẻ yếu đuối.

Đàn ông nhà họ Hắc luôn có sức hấp dẫn nhất định đối với phái nữ. Từ khi học mẫu giáo các cô bé đã vì anh mà tranh giành, anh có thể làm gì được đây? Anh chỉ có thể giữ nguyên tắc không làm tổn thương con gái, không bỏ mặc một ai, thu nhận hết thảy. Tình trạng này bắt đầu từ lúc anh học cấp hai. Đến 18 tuổi anh đã mang tiếng anh chàng lăng nhăng.

Sau này trưởng thành anh mới biết kiềm chế và tránh né những trường hợp tương tự, đồng thời cũng biết giữ khoảng cách. Anh phân biệt rõ ràng những cô gái nào không nên chạm vào và những cô gái nào chơi bời giống mình. Anh chọn giao du với những người đồng hội đồng thuyền, cùng chung mục đích, không dây dưa hay hứa hẹn gì với nhau.

“Anh thấy mệt mỏi với kiểu quan hệ nam nữ như vậy. Có lẽ anh không xứng đáng được yêu, anh chấp nhận sống một cách mê muội.” Hắc Thứ Hựu đá tung cửa phòng ngủ. Đã lâu rồi anh không được bước chân vào phòng cô, mùi hương nhè nhẹ làm anh thấy lâng lâng. Anh lập tức đưa gót chân đóng sập cửa lại.

“Người anh ướt hết rồi. Tắm với anh nhé?” Anh cười nham hiểm, đặt Đinh Hạ Quân xuống nhưng vẫn giam giữ cô trong vòng tay mình.

Cô đỏ mặt, cố ý lảng tránh ánh mắt của anh, “Ý anh là cô gái đó là bạn giường của anh sao?"

Cô thật sự không hiểu nhiều về anh. Cô chỉ biết anh là Hắc Thứ Hựu, một thân một mình, muốn quên đi chuyện đời để tận hưởng một kỳ nghỉ nhàn hạ. Nào ngờ anh lại là một lãng tử phong lưu.

"Không phải, cô ta là bạn gái của em trai anh. Anh quen biết cô ta từ khi cô ta còn quấn tã. Anh chỉ xem cô ta như em gái.”

Cô vẫn cúi đầu không nhìn anh.

“Em nghĩ anh tệ lắm phải không?" Anh đưa tay vuốt mái tóc ướt đẫm. Xe taxi không thể lái vào con hẻm nhỏ, cho nên anh đã không màng trời mưa nhảy xuống xe chạy thẳng về nhà. “Cũng phải thôi. Những cô gái anh từng quen bây giờ tránh anh như tránh tà. Cho dù là vậy cũng không thể thay đổi được sự thật, anh là tên ăn chơi khốn nạn.”

Nghe anh nói vậy, Đinh Hạ Quân ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô không muốn anh hạ thấp bản thân mình như vậy, nhưng cũng không khỏi thắc mắc: “Sao họ lại tránh anh?”

Hắc Thứ Hựu nhìn sâu vào mắt cô, vén tóc cô lên, rồi ghé vào tai cô nói nhỏ, làm cô một lần nữa đỏ mặt…

“Tiểu Hạ, em cho rằng ký ức là một phần không thể thiếu trong tình yêu, có đúng không?” Anh đột nhiên hỏi.

Đinh Hạ Quân hiểu ý của anh, nhưng cô không muốn thảo luận vấn đề này.

“Có lẽ vậy, em không biết.”

“Vậy nếu anh nói anh không nhớ những ngày tháng chúng ta ở bên nhau, nhưng anh vẫn yêu em, em có tin không?”

Cơ thể Đinh Hạ Quân khẽ run lên, niềm vui tràn ngập tim cô. Nhưng cô không dám tin. Cô cảm thấy mình dối gạt anh là một điều không thể nào tha thứ được.

"Có thể là anh… ngộ nhận. Em chỉ mang cho anh cảm giác quen thuộc mà thôi." Cô cho rằng đây là lời giải thích hợp lý nhất.

“Có nhiều thứ rất quen thuộc với anh, chẳng hạn như con chó khốn đó. Anh ghét nó.” Cảm thấy quen quen thì nhất định phải yêu sao? Thế thì cái bản mặt của Hắc Thứ Nguyên giống anh như vậy, tại sao hai anh em họ lại không thân thiết? Anh thấy Hắc Thứ Nguyên huênh hoang khó ưa, còn Hắc Thứ Nguyên thì chê anh thiếu đầu óc.

Nghe anh so sánh mình với chó, Đinh Hạ Quân không khỏi phì cười. Anh và con chó đó quả thật không hợp nhau, trước và sau khi mất trí nhớ cũng không thay đổi.

Thấy cô có vẻ vui hơn và không còn xa cách nữa, Hắc Thứ Hựu quyết định tận dụng cơ hội. Anh giả vờ hắt hơi.

“Anh ướt hết cả người rồi." Giọng điệu của anh vừa ngây ngô vừa đáng thương, "Tài xế taxi bỏ anh giữa đường, anh phải chạy từ ga tàu điện ngầm về đây." Nói xong, anh lại hắt hơi.

"Có tài xế nào lại như vậy?" Thật là vô lương tâm. Trời lại mưa to thế này! “Em pha nước nóng cho anh tắm." Cô lập tức đi vào phòng tắm, anh theo sát cô với nụ cười tinh quái.

Cô mở vòi xả nước nóng vào bồn tắm, rồi chuẩn bị xà phòng, bông tắm, khăn mặt, khăn tắm cho anh. Anh cũng không nhàn rỗi, trong chốc lát đã cởi sạch quần áo, không biết xấu hổ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng sau lưng cô.

Đinh Hạ Quân quay người lại, hai má lập tức đỏ bừng. Người đàn ông vừa rồi ăn mặc chỉnh tề bây giờ không còn mảnh vải che thân. Đáng sợ nhất là anh không hề che giấu ý đồ xấu của mình.

“Em lên lầu lấy quần áo cho anh.” Cô lí nhí, âm thanh còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu.

Thân hình cao lớn của anh chặn cửa phòng tắm, ép cô vào một góc, “Cũng đâu phải lần đầu anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy khắp phòng em, có sao đâu?” Hắc Thứ Hựu cười ngạo nghễ, nhốt cô giữa anh và bức tường.

“Chúng ta không thể như vậy được…” Cô không biết nên nhìn vào đâu. Dù đã thân mật với anh rất nhiều lần nhưng cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

“Sao lại không được?" Anh cúi đầu thì thầm vào tai cô, một tay xoa nắn bộ ngực cô.

"Bởi vì..." Khó chịu quá, hơi thở của anh khiến cô không thể tập trung suy nghĩ. Cô cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên, nhất là ở những chỗ không nên nóng.

“Chỉ có hai lý do chúng ta không thể tắm chung. Một là em đã có chồng. Có không?” Hắc Thứ Hựu chợt cau mày.

Nếu cô thật sự đã kết hôn thì anh sẽ phát điên mất!

Ồ không, anh suy nghĩ lại rồi. Cho dù Tiểu Hạ có chồng thì đã sao? Có người đàn ông nào bỏ bê vợ ở bên ngoài, để cô phải một mình vất vả kiếm sống? Nếu trên đời có người đàn ông như vậy thì anh nhất định có cách khiến Tiểu Hạ ly hôn với hắn.

“Đương nhiên là không. Em có thể gả cho ai đây?” Cô liếc anh, không hiểu sao anh lại suy đoán ngốc nghếch như vậy.

“Vậy thì được.” Anh mỉm cười, trong lòng nhẹ hẳn, “Nếu em có gả thì cũng phải gả cho anh.” Anh nhấn mạnh một cách lưu manh, rồi nói tiếp: “Hai là em không hề yêu anh, cho nên em mới không muốn anh chạm vào em…” So với lý do thứ nhất, Hắc Thứ Hựu thấy lý do thứ hai mới thật sự khiến anh phát điên. Cô đã cho anh nếm trải cảm giác này một lần. Anh tự nhủ rằng mình sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ cuộc, anh không tin sự dịu dàng cô dành cho anh không pha lẫn chút tình yêu. Cho dù cô hết lần này đến lần khác đá anh ra khỏi giường, Tiểu Hạ vẫn nấu những món anh yêu thích nhất. Cô luôn cố gắng nấu theo khẩu vị của anh, sợ anh kén ăn sẽ không đủ dinh dưỡng. Cô còn xếp đồ đạc của anh thật ngăn nắp, anh không cần phải lục tung tủ áo để tìm đồ mặc. Anh lười soạn quần áo trước khi tắm, Tiểu Hạ liền bày sẵn quần áo ở trên giường cho anh. Biết anh đổ mồ hôi sẽ thèm cái gì đó giải khát, cô thường đặt sẵn chai trà hoa cúc hay bát chè đậu xanh đặc chế ở một nơi tiện lợi cho anh dùng. Trà và chè không quá lạnh đến nỗi ảnh hưởng khí quản, vừa đủ mát để làm dịu cơn nóng và cơn khát. Ôi… còn chưa kể hết ưu điểm của cô anh đã cảm động muốn khóc rồi. Tiểu Hạ đối với anh không phải hoàn toàn lạnh nhạt. Cho dù cô không yêu anh thì ít nhất cũng không ghét anh. Anh thề sẽ khiến cho cô yêu anh!

Đinh Hạ Quân định nói lời phũ phàng, nói rằng cô không yêu anh. Nhưng không hiểu vì sao cô không thể nói thành tiếng.

Hắc Thứ Hựu không cho cô có cơ hội nói, “Lý do thứ hai anh bỏ qua. Em không yêu cũng không sao, anh sẽ cố hết sức làm cho em yêu anh. Em có cự tuyệt cũng vô ích. Anh sẽ cho em thấy làʍ t̠ìиɦ với anh vui sướиɠ cỡ nào. Nói tới kỹ năng trên giường của anh, nếu em cho 90 điểm thì anh sẽ cố gắng cho tới khi đạt 100 điểm.”

Lời nói của anh thật sự khiến cô vừa e thẹn vừa buồn cười, “Lỡ như ‘bà dì’ của em đến thăm thì sao?”

Hắc Thứ Hựu như bị trời giáng một cú sốc. Cô biết anh cố tình làm ra vẻ mặt đó để chọc cô cười, nhưng vẫn trách anh không nghiêm túc.

“Vậy thì chúng ta tắm vòi sen.” Anh vẫn không bỏ cuộc, “Anh đi lấy áo mưa.” May là trước đây anh tìm được loại siêu mỏng ở cửa hàng tiện lợi, thuận tay nhét cả ba hộp vào túi. Anh cất ở trong tủ đã lâu lắm rồi, chắc bây giờ đã phủ đầy màng nhện.

Đinh Hạ Quân thật sự không biết nên làm gì với anh, nhất là khi trong anh cứ đòi thân mật với cô cho bằng được. Cô dở khóc dở cười kéo anh lại, “Em chỉ nói lỡ như thôi, chứ đâu phải là thật.”

Anh nghe vậy rất phấn chấn… toàn thân anh đều phấn chấn.

Đinh Hạ Quân tát vào bàn tay đang mò dưới áo của cô, "Chỉ tắm thôi. Không được lộn xộn, em còn phải nấu cơm." Cô nhớ đến giỏ thịt và cá ở dưới bếp, “Thịt để lâu quá sẽ bị hư, tối nay không có thịt kho cho anh ăn đâu.”

Trái tim của Hắc Thứ Hựu đong đưa giữa thân hình mềm mại quyến rũ của Đinh Hạ Quân và nồi thịt kho nóng hổi thơm ngon. Suy cho cùng, sức hấp dẫn của cô vẫn hơn một chút. Anh rất muốn nói với cô rằng anh sẵn sàng bỏ qua bữa cơm thịt kho, vì “người anh em” của anh rất nhớ sự ấm áp của cô. Nhớ đến mức mỗi đêm đều nhức nhối, kêu trời không thấu. Nhưng nếu anh nói ra chắc chắn sẽ bị mắng là không đứng đắn. Tiểu Hạ không chịu thân mật với anh nhưng cô vẫn chăm chỉ đi chợ, xuống bếp làm những món anh ưa thích. Hôm nay chỉ vì muốn thử lòng cô nên anh đã để cô đi chợ một mình, sau đó bỏ cô mà đi… Nghĩ đến đây lòng anh lại đau nhói, du͙© vọиɠ cũng lắng xuống.

“Được thôi, nhưng sau bữa tối anh muốn ăn thêm chút đồ ngọt." Anh cúi xuống hôn lên môi cô, tựa trán mình vào trán cô, thuần thục cởi móc áσ ɭóŧ của cô, sau đó lột sạch quần áo trên người cô...

Nước trong bồn tắm đã tràn ra ngoài gần hết. Hắc Thứ Hựu một tay mở thêm nước, tay kia ôm chặt lấy Đinh Hạ Quân không cho cô rời khỏi anh. Hai cơ thể vẫn còn quấn lấy nhau, anh nhẹ nhàng xoay cô lại để cô tựa đầu lên vai mình.

“Tiểu Hạ.” Đinh Hạ Quân quay mặt sang chỗ khác, không thèm để ý tới tên biếи ŧɦái không biết giữ lời này.

Anh cọ cọ cằm mình vào má cô, “Nói cho em biết, trừ khi nào em chán anh, bằng không anh sẽ bám lấy em không buông. Nếu phải đi công tác xa anh sẽ bắt cóc em, mang em theo bên mình. Đi Nhật cũng được, đi Mỹ cũng tốt.” Anh cảm thấy cơ thể cô cứng đờ, tại sao lại như vậy?

“Nếu anh chán em thì sao?” Cô không nhìn anh, giọng nói xa cách, không biết là đang giận hay đang làm nũng. Anh thấy có chút căng thẳng.

“Bởi vì anh là tên ăn chơi khốn nạn, có phải không?” Giọng anh đượm buồn, cuối cùng cô cũng ngước mặt nhìn anh.

“Không, ý em là…” Vừa rồi cô có chút tức giận - à không, phải nói là rất giận. Nhưng bây giờ cô lại mềm lòng, “Anh có một cuộc sống tràn đầy màu sắc, còn em là một người nhàm chán chẳng có gì thú vị. Sớm muộn gì anh cũng sẽ chán thôi.”

“Anh không thấy em nhàm chán, làm sao em dám chắc cuộc sống của anh tràn đầy màu sắc? Hay là em đang ám chỉ lịch sử tình ái của anh? Anh không thể thay đổi được quá khứ, nhưng em có biết ngoài em ra đã lâu rồi anh không chạm vào đàn bà không?” Theo góc nhìn của anh, đây là sự thật.

Mấy ngày qua anh đã suy ngẫm rất lâu. Tiểu Hạ không có bỏ ngải, và anh cũng không bị quỷ ám. Nhớ lại đêm đầu tiên cùng cô mây mưa, anh cuối cùng cũng hiểu được vì sao mình lại không thể cùng người đàn bà khác.

Ví dụ như một người đàn ông xem phim đen sẽ cảm thấy rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng sẽ không có cảm giác trân trọng hay rung động khi hòa thành một với người mình yêu. Anh quá quen thuộc với sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thậm chí đã quá mệt mỏi với cảm giác đó. Cũng giống như một người quen dùng bột ngọt để kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, đến lúc nếm được vị ngọt tự nhiên mới biết thế nào là thơm ngon tuyệt đỉnh.

“Anh chỉ muốn em, không cần ai khác. Em từ chối anh thì cũng phải cho anh một lý do.”

“Anh tiếp xúc với nhiều người và nhiều việc, cũng từng đi nhiều nơi. Sinh hoạt hàng ngày của em là ở đây, trong căn nhà này, với những bức tranh minh họa.” Đôi khi cô thấy mình thật buồn cười. Anh giống như mặt trời trên cao, còn cô như một sinh vật dưới đất khao khát chút ánh nắng để sưởi ấm.

“Nếu em muốn khám phá thế giới bên ngoài thì anh sẽ đi cùng em, nhưng anh không cho đó là một thế giới đầy màu sắc. Một tâm hồn cô đơn thì làm sao cảm nhận được màu sắc?" Giọng anh bắt đầu khàn đi. Cô nhận ra anh đang cố hết sức thuyết phục cô, cũng bị lời nói của cô làm tổn thương.

“Em có biết không, anh chưa bao giờ hiểu được thế nào là yêu và được yêu, cho đến khi gặp được em. Tại sao em cứ khăng khăng cho rằng một ngày nào đó anh sẽ chán em?” Anh thật sự không đáng để cô yêu sao? Ngay cả tình cảm chân thật của anh cũng bị hoài nghi.

Thật ra cô cũng như anh, vốn không biết thế nào là yêu và được yêu. Nhưng anh nói cô đã thay đổi được anh! Cô choáng váng, suýt chút nữa khóc òa lên. Khi họ kết thúc nụ hôn, cô rưng rưng nước mắt.

“Em biết mình không xứng đáng với tình yêu của anh. Em luôn lo sợ. Em thừa lúc anh mất ký ức mà lừa dối anh, anh còn yêu em được sao?”

Tuy không hoàn toàn nhớ rõ những ngày đó, anh đã mơ hồ đoán được sự thật. Nếu không thì quan hệ bọn họ làm sao tiến triển nhanh như vậy.

“Ai mới là người xứng đáng được yêu? Sau này chúng ta còn nhiều thời gian để thảo luận. Còn về việc anh có yêu em hay không… Khi mất ký ức anh lạnh lùng với em lắm sao?” Những thoáng ngọt ngào và tha thiết đã cho anh biết, đương nhiên là không!

“Không. Nhưng lúc ấy anh cảm thấy bất an, cho nên mới nương tựa vào em.”

“Anh có bất an hay không, anh thực sự không nhớ. Em có biết mật mã thẻ ngân hàng của anh là gì không?”

Đinh Hạ Quân sững người, không hiểu sao anh lại đột ngột hỏi vậy.

“Là số đo của em. Trước đây anh có sở thích như vậy đó. Em tưởng đối với em anh lúc nào cũng là quân tử à? Mỗi lần đi sau lưng em, anh chỉ biết nhìn thẳng con đường phía trước sao? Em tưởng anh chưa bao giờ lén nhìn đôi chân của em, cặp mông của em sao?” Lời nói của anh khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Đinh Hạ Quân đỏ bừng lên. Cô không ngờ anh lại dám.

“Anh không muốn làm em sợ, nên đành phải giữ khoảng cách với em, em hiểu không?”

Dùng số đo phụ nữ làm mật mã chỉ là sở thích vặt của anh. Những người phụ nữ xung quanh anh đến rồi lại đi, hôm nay có thể là 382436, ngày mai có thể là 352235, chỉ có Tiểu Hạ… Lúc đó anh không biết địa vị của cô trong lòng mình như thế nào. Anh đối với cô đã có những suy nghĩ không trong sáng, nhưng lại không muốn dọa cô sợ, cũng sợ cô biết được sẽ trốn tránh anh. Anh không muốn cô rời xa anh như bao phụ nữ khác, sau cơn đam mê chẳng còn lại gì.

Anh thích ở bên cô, cùng cô đi ăn, trò chuyện, dạo phố. Có lẽ lúc ấy chưa hẳn là yêu đương, anh chỉ biết đó là một sự chờ mong rất ngọt ngào, rất kỳ diệu.

“Em có muốn tát anh một cái không?” Anh tỏ vẻ cam chịu.

Cô chỉ im lặng nhìn anh.

“Hay là anh hát cho em nghe, đừng giận anh nữa nhé?” Anh ghé sát vào tai cô, tán tỉnh: “Có thể lúc ấy anh bất an, nhưng anh cũng rất hạnh phúc vì được ở bên em.” Anh muốn nói rằng “người anh em” của anh cũng rất hạnh phúc vì được ở trong cô, nhưng thôi… hình tượng của anh hôm nay bị tổn hại đủ rồi.

Đinh Hạ Quân vẫn vậy, không nói một câu, chậm rãi tiếp thu những gì anh vừa thổ lộ, cho đến khi cô nghe thấy tiếng hát bên tai mình.

“Chẳng có nghĩa lý gì cả, chỉ có cảm giác được trọn vẹn. Trong đôi mắt em anh tìm được những gì đã đánh mất, tìm được con đường trở về. Thoạt nghe rất điên rồ, nhưng anh vẫn tin tưởng. Đã biết anh yêu em từ khi chưa gặp em. Dường như giấc mơ của anh đã biến em thành hiện thực. Đã biết anh yêu em từ khi chưa gặp em. Anh đã dành cả đời này để chờ đợi em…”

......

Nhẫn cầu hôn? Có!

Món quà bí mật? Có!

Hắc Thứ Hựu có thói quen không mặc quần áo sau khi tắm, cũng hiếm khi khoác áo choàng tắm. Đinh Hạ Quân đang nằm trên giường xem tạp chí, ngẩng đầu lên thì thấy anh quấn mình kín mít như cái bánh bao. Cô ngẩn người ra một lúc, hôm nay anh uống lộn thuốc rồi sao?

“Anh bị cảm lạnh à?”

“Anh có thứ này muốn trao cho em.”

“Không phải anh đã trao cho em một thân thể trẻ trung, dũng mãnh, sung sức rồi sao?” Đây chính là lời anh nói lần trước khi đòi làʍ t̠ìиɦ với cô.

“Lần này thì khác.” Anh rõ ràng không biết xấu hổ, nhưng cô đã quen rồi. Một Hắc Thứ Hựu biết xấu hổ thì sẽ không còn là Hắc Thứ Hựu nữa. "Món quà đầu tiên ở dưới áo choàng tắm của anh. Mời em tiến vào trong.”

“Không được. Nghe có vẻ biếи ŧɦái quá." Tại sao anh luôn nghĩ ra những trò chơi dâʍ đãиɠ như vậy?

“Nhanh lên!” Anh nắm lấy tay cô nhét vào trong cổ áo. Cô đưa tay xuống phía dưới, mò mẫm quanh eo anh.

“Cứ từ từ, dù sao nó cũng không chạy đi đâu được. Em có thể sờ thoải mái.” Anh cười tà ác.

Đinh Hạ Quân trừng mắt nhìn anh. Anh chỉ muốn cô thực hiện ước mơ biếи ŧɦái của anh thôi, không phải sao?

“Ở đâu đây?” Cô đã sờ khắp nơi và không tìm thấy gì cả!

“Em cởϊ áσ choàng tắm của anh rồi sẽ thấy.” Vẻ mặt của anh vừa mong đợi, vừa chịu đựng.

Đây là mục đích chính của anh sao? Đinh Hạ Quân dở khóc dở cười. Cô không khách sáo nữa, cởi thắt lưng áo choàng tắm của anh, lột bỏ lớp “lá dong”...

“Thế nào? Không tệ đúng không?”

Cô nhìn chằm chằm vào ngực anh, sau đó im lặng quay đi, “Anh muốn làm Superman thì chữ S đó nhỏ quá.”

Chán thật!

“Đây không phải chữ S của Superman, mà là chữ S của Summer!” Trong lòng anh chỉ có duy nhất một chữ S, “Cho dù anh có bị mất ký ức một trăm lần đi chăng nữa, khi nhìn thấy chữ S này anh sẽ nhớ đến em. Người thợ xăm hình đó thật là... Anh bảo anh ta xăm thêm hình trái tim ở phía sau, anh ta lại không nghe..." Anh và người thợ xăm hình là chỗ quen biết nên cùng nhau uống vài ly. Khi anh tỉnh dậy trên ngực đã có hình xăm chữ S, nhưng lại không có trái tim như anh yêu cầu.

May là không có. Cô không muốn mắc nghẹn mỗi khi nhìn thấy anh cởi trần đâu.

"Tiểu Hạ." Anh tiến lại gần, cầm lấy tay trái của cô, l*иg chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út. Cô còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì chiếc nhẫn đã gắn liền với bàn tay cô.

“Chiếc nhẫn này nằm trong túi áo của anh khi bị tông xe. Nếu anh đoán không sai thì hôm đó anh định trao nó cho em." Chiếc nhẫn có khắc chữ “Summer,” cũng có nghĩa là “Hạ.” Hành trình của nó thật là trắc trở. Lời anh muốn nói với cô năm đó phải đợi một năm sau mới có thể nói được.

“Anh biết anh không phải là người đàn ông tốt, nhưng anh sẽ mãi mãi yêu em. Ngày mai chúng ta kết hôn, có được không?”

Đinh Hạ Quân nhìn vầng sáng lấp lánh trên viên kim cương, mắt cô đỏ hoe.

"Được không?" Anh thì thầm vào tai cô, nói cho cô biết rằng anh sẽ “hút” cho đến khi nào cô đồng ý mới thôi.

“Được.” Cô phì cười, cuối cùng cũng gật đầu.

“Anh hát cho em nghe, sau đó chúng ta chơi trọn bộ…” Nhìn vẻ mặt hớn hở của anh, cô thẹn thùng đấm vào ngực anh một cái.

Điện thoại di động chợt reo lên, phá vỡ bầu không khí ngọt ngào. Hắc Thứ Hựu rủa thầm trong miệng, không ngại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bước xuống giường đi lấy điện thoại.

Nhìn theo bóng lưng anh, Đinh Hạ Quân đột nhiên bật cười. Cô cười mãi cho đến khi anh kết thúc cuộc gọi.

"Sao vậy?" Đây đâu phải lần đầu tiên anh xách l*иg chim đi dạo [2], có gì buồn cười đâu?

"Để anh hát cho em nghe, chúng ta làʍ t̠ìиɦ xong rồi đi ăn đồ biển nhé!" Anh bế cô đặt lên đùi mình, để tay cô vòng quanh cổ anh.

Cô vùi mặt vào ngực anh, khó khăn lắm mới không cười to.

Thôi đi, cô quyết định không nói cho anh biết. Cô đã hiểu vì sao người thợ xăm hình kia không vẽ thêm trái tim đằng sau chữ S. [3]

Mỗi ngày phải nhìn chằm chằm vào “trái tim phía sau” của anh, bảo cô làm sao nhịn cười đây?

HẾT

------

[1] Nguyên văn là “thiên nhai hà xứ vô phương thảo,” trích từ bài thơ Điệp Luyến Hoa của Tô Thức. Ý của Tiểu Sâm là gái đẹp trên đời không chỉ có một mình Đinh Hạ Quân. Anh ta đọc nhầm “cỏ thơm” thành “cỏ dại.”

[2] Xách l*иg chim đi dạo (lựu điểu) có nghĩa là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy khắp nơi.

[3] Hình trái tim bắt nguồn từ hình dáng của cặp mông, dựa theo truyền thuyết Hy Lạp.