Thuần Phục Anh Chàng Lãng Tử

Chương 4

Tình yêu bắt đầu từ sự lừa dối thì sẽ có kết cuộc như thế nào?

Ngày cô gặp anh là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời cô.

Nói ra có vẻ hơi kịch tính, nhưng Đinh Hạ Quân luôn tự nhủ rằng khi một người đang rất khốn đốn, thời điểm tối tăm nhất cũng là điểm khởi đầu cho sự chuyển biến tốt hơn.

Nhờ có Hắc Thứ Hựu, giông tố trên đường đời của cô đã kết thúc, mặt trời lại lên cao.

“Vô duyên vô cớ dọn vào ở, tôi làm vậy không khác gì lợi dụng lòng tốt của anh.” Lúc đó cô đã lên tiếng từ chối.

Cô nhớ hôm đó Hắc Thứ Hựu mặc bộ âu phục màu sáng. Nếu là người khác mặc vào hay đeo sai một phụ kiện nào đó thì sẽ trông giống như một thằng hề. Nhưng chiếc áo màu vàng chói mắt đó vẫn không làm mất đi vẻ quý phái của anh, cũng không che giấu được bản chất nguy hiểm. Tuy không có tiền mua hàng hiệu, nhưng cô đã từng làm việc ở quầy quần áo của một cửa hàng bách hóa để kiếm thêm thu nhập. Cô nhìn ra chiếc khăn quàng cổ của anh phải mất một tháng lương của nhân viên văn phòng bình thường.

“Không thể coi là lợi dụng được.” Hắc Thứ Hựu có vẻ hơi mệt mỏi. Đêm khuya gió lạnh, anh lại không thể thuyết phục một cô gái trông tả tơi như vừa trốn khỏi trại tị nạn. Nếu để cô đi mất, cả đời anh sẽ bị lương tâm cắn rứt, “Tôi không thích ở khách sạn cho nên mới mua căn nhà này. Tôi muốn nhờ cô trông nhà hộ tôi, khi nào tôi về Đài Loan thì có chỗ nghỉ chân. Còn vấn đề tiền lương thì… nếu cô ngại thì dùng tiền thuê nhà và điện nước thay cho tiền lương. Cô thấy thế nào?” Thật ra anh không thích cho người khác ở nhà mình. Ngay cả những căn hộ khác của anh, anh cũng chỉ cho người vào trong dọn dẹp sạch sẽ mà thôi. Bây giờ anh đưa ra đề nghị này hoàn toàn là vì muốn giúp đỡ cô.

Trong tình trạng như vậy, anh không thể nào đuổi cô ra ngoài. Anh không phải là người khoanh tay đứng nhìn một cô gái đang gặp khó khăn.

Ý của Hắc Thứ Hựu là để cô sống ở đây mà không cần đóng tiền thuê nhà hay tiền điện nước, chỉ cần thay anh trông nom căn nhà này. Công việc đó đối với cô dễ như trở bàn tay, nhất là vào lúc cô đang túng tiền.

Cho nên cô mới thấy mình đang lợi dụng anh.

“Chi bằng ngày mai tôi mời luật sư đến ghi rõ ràng các điều kiện, giấy trắng mực đen. Cô ở lầu hai, còn tôi sẽ ở lầu ba. Chúng ta không làm phiền nhau khi tôi về đây, cô chỉ cần giúp tôi lo việc nhà. Nếu nhà có thêm chi phí sửa chữa thì cô thanh toán cho tôi."

Tóm lại, tối hôm đó Hắc Thứ Hựu đã cố hết sức uốn ba

tấc lưỡi của mình. Để chứng tỏ mình không có ý đồ xấu, anh luôn giữ khoảng cách với Đinh Hạ Quân, và cuối cùng đã thành công thuyết phục được cô.

Từ đó trở đi họ sống trong hòa bình. Hắc Thứ Hựu rất ít khi về Đài Loan, có về cũng vào lúc nửa đêm, ngày hôm sau lại đi. Ban đầu Đinh Hạ Quân còn lo ngại anh mang người lạ về nhà, nhưng không bao giờ có chuyện đó. Hắc Thứ Hựu luôn đến và đi một mình.

Hắc Thứ Hựu là tuýp người lạc quan hoạt bát, còn Đinh Hạ Quân đã quen với lối sống cô độc khép kín. Anh thường khen nhà cửa sạch sẽ và chủ động bắt chuyện với cô, nhưng cô lại lúng túng không biết làm thế nào, chỉ biết đáp lại một cách thụ động. Gặp nhau chào hỏi đã là giới hạn của cô rồi. Sự tiếp xúc giữa hai người cũng chỉ có thế thôi.

Đối với Hắc Thứ Hựu, sự thay đổi trong mối quan hệ của họ bắt đầu sau khi anh bị thương và mất trí nhớ. Nhưng đối với Đinh Hạ Quân mà nói thì chuyện đó xảy ra sớm hơn. Cô còn nhớ rất rõ, lúc ấy anh về Đài Loan được vài ngày, thường xuyên ở bên ngoài và không về nhà cho đến tận khuya, cho nên không hề làm phiền tới cô. Đôi khi thói quen kỳ lạ của anh khiến cô tò mò về lai lịch của anh, nhưng đơn giản chỉ là tò mò mà thôi, giống như một người dốt chữ có chút hứng thú với một quyển sách.

Cô thích những căn nhà trong hẻm vì giá thuê rẻ và môi trường yên tĩnh, cho dù an ninh luôn là một vấn đề. Cô không ra ngoài vào ban đêm, nhưng vì công việc cho nên không tránh khỏi vài trường hợp bất đắc dĩ.

Hôm đó cô xuống xe đã gần 9 giờ tối. Khu vực đô thị Đài Bắc luôn tấp nập, nhưng trong ngõ hẻm thì khác. Cô bước lên cầu thang thật nhanh, tự trách mình vì tiếc tiền đã không mua dùi cui điện hay bình xịt cay.

Ở phía trước vang lên tiếng chửi bới, đánh đập. Đinh Hạ Quân suýt chút nữa hét lên, may là kịp thời bịt miệng mình lại. Cô sợ hãi nép mình vào tường, chần chừ không biết có nên chạy trở về con đường lớn hay không.

Những lời chửi bới thô tục vẫn vang lên không ngừng, còn có tiếng kính vỡ. Ngay sau đó, người ở căn hộ gần nhất đóng sầm cửa sổ lại.

Theo lẽ thường, Đinh Hạ Quân nên quay đầu chạy về phía đường lớn rồi đến đồn báo cảnh sát. Nhưng tính tò mò của con người thật khó hiểu, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn sau kẽ cửa sổ đóng chặt! Đinh Hạ Quân nấp đằng sau góc tường, len lén xem sự việc như thế nào.

Tuy cô thấy Đài Loan an ninh chưa được tốt lắm, nhưng hành vi kéo người vào ngõ rồi đánh đập không phải chỉ có trong phim thôi sao? Đánh người đều là những thanh niên, trong đó có hai người mặc đồng phục học sinh cấp 3. Còn người bị đánh là một ông cụ thường xuyên đến đây nhặt ve chai.

Cô có nghe nói về việc các tổ chức buôn lậu chuyên tống tiền những người đi đường. Ngay cả những người trẻ tuổi cũng học theo cách này sao?

Nhưng... đây không phải việc của cô. Xã hội bây giờ xuống dốc, cô lo cho bản thân còn không xong, còn tâm trí đâu mà xen vào việc của người khác? Hãy xem những cánh cửa sổ đóng chặt kìa, họ đều mạnh ai nấy lo, và cô cũng không phải là một nữ siêu nhân.

Đinh Hạ Quân đang định rụt đầu lại thì thoáng thấy một bóng người cao lớn đi ngược ánh sáng. Người đàn ông đang hút thuốc, dáng đi thong dong lười nhác. Trong ánh đèn mờ ảo, cô không nhìn rõ khuôn mặt anh, nhưng dáng người cùng động tác vừa tao nhã vừa nguy hiểm trông rất quen thuộc.

Cô luôn cho rằng trên đời này không có ai liều mạng làm anh hùng. Xem ra cô đã lầm. Người đàn ông vừa mở miệng thì cô đã nhận ra ngay là Hắc Thứ Hựu. Anh chỉ vào đám côn đồ, "Chúng mày có biết xấu hổ không?”

Đinh Hạ Quân căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng. Cô sững sờ vài giây, nghe không rõ họ đang nói gì. Khi nhìn thấy tên côn đồ duy nhất không mặc đồng phục giơ cao vũ khí nhắm vào Hắc Thứ Hựu, cô sợ quá chạy ngược ra đường lớn.

Kỳ thật Đinh Hạ Quân vẫn luôn cho rằng mình là người không có lòng trắc ẩn, cũng không có chính nghĩa. Trong hoàn cảnh bình thường cô nghĩ mình sẽ vờ như không thấy gì, nhưng có lẽ ngày hôm đó cô quá sợ hãi. Cô phát hiện rằng mình có thể chạy đến đồn cảnh sát với tốc độ nhanh chưa từng có. Còn nhanh hơn thời đi học chạy bài kiểm tra 100 mét.

Khi cô lấy lại bình tĩnh thì cảnh sát đã ghi chép xong lời khai của cô và Hắc Thứ Hựu. Anh mỉm cười mời cô đi ăn khuya.

Lúc đó cô có một cảm giác không chân thật. Nhìn nụ cười lười nhác có chút nghịch ngợm của anh, tim cô lại đập sai nhịp. Chỉ là đập sai vài nhịp thôi, không sao cả. Cô từ chối lời mời của anh một cách lịch sự nếu không thể gọi là lạnh lùng. Hắc Thứ Hựu cũng không có vẻ tự ái, cùng cô đi bộ về nhà.

“Sao cô về muộn thế?”

“Học sinh trực đêm đến thay ca muộn.” Cô đang định lấy chìa khóa thì anh sẵn tay đẩy cánh cổng sắt. Cô trợn mắt khó tin.

“Anh ra ngoài mà không khóa cổng sao?” Cô gần như hét lên.

Hắc Thứ Hựu cười vô tư, “Không cần, tôi chỉ bước ra cửa hàng tiện lợi mua thuốc lá thôi.”

Đinh Hạ Quân định mắng anh một trận, nhưng nghĩ lại có mắng cũng vô ích. Cô đành nuốt giận theo anh vào nhà.

“Tay anh bị sao vậy?” Cô nhìn chằm chằm vào vết rách trên cánh tay anh.

Hắc Thứ Hựu giơ tay lên nhìn, “Có lẽ vừa rồi vô tình bị thứ gì đó móc vào.”

“Chảy máu rồi.” Cô nhíu mày, “Anh chờ tôi một chút.”

Hắc Thứ Hựu đang nghĩ, để cô về nhà một mình vào ban đêm thật sự quá nguy hiểm. Dù sao cô cũng thuộc quyền quản lý của anh - à không, cô cũng sống dưới mái nhà anh. Còn anh lại là người hay can thiệp vào chuyện người khác, nhất là đàn bà. Phái mạnh không phải sinh ra để bảo vệ phái yếu sao? Anh cân nhắc việc lắp đặt hệ thống an ninh cho căn nhà này, nếu được thì thêm một hộp tuần tra trước nhà…

“Cởϊ áσ ra.” Đinh Hạ Quân trở về, tay cầm hộp y tế.

Trông cô rất bình tĩnh, còn Hắc Thứ Hựu thì hiếm khi xấu hổ như vậy, hai tai anh nóng lên. Trong lòng anh thầm nghĩ, mình đã cởϊ áσ trước mắt bao nhiêu người đàn bà, tại sao bây giờ lại đỏ mặt?

Đến khi anh cởϊ áσ, Đinh Hạ Quân mới là người thấy xấu hổ. Cô không ngờ Hắc Thứ Hựu lại có… như vậy… Cô tự ép mình phải tập trung, xem anh như một pho tượng mà băng bó vết thương. Nếu để anh nhìn thấy cô đỏ mặt thì càng xấu hổ hơn.

Hắc Thứ Hựu không phải là người thích yên lặng, cho nên không ngừng hỏi han này nọ. Để dời sự chú ý của mình khỏi cơ thể hoàn mỹ của anh, Đinh Hạ Quân cũng nói nhiều hơn, khác với thói quen dè dặt thường ngày của cô.

Không ngờ cô, người không quen hòa đồng với người khác, lại dễ dàng trò chuyện với Hắc Thứ Hựu, thậm chí còn kể cho anh nghe về “nghề phụ” của mình.

“Cô là họa sĩ minh họa à?” Anh ngạc nhiên, không giấu được vẻ ngưỡng mộ.

Đinh Hạ Quân hai má nóng bừng, nhiệt độ trong người tăng đến mức khó thở. Trong phút chốc mặt cô đã đỏ rần.

Vết thương đã xử lý xong, Đinh Hạ Quân muốn bảo anh mặc lại áo, nhưng sợ anh hiểu lầm cô đỏ mặt là vì nhìn lén cơ thể anh.

“Chỉ là họa sĩ nghiệp dư mà thôi.” Ước mơ của cô là vẽ tranh minh họa. Sau khi tốt nghiệp cô mới nhận thức rằng không phải ai cũng theo đuổi được ước mơ của mình, vững vàng đi trên con đường mình đã vạch ra.

Ban đầu các nhà sản xuất và nhà xuất bản nói rằng tranh của cô không có ai mua. Để bắt kịp thị trường, cô đã chạy theo trào lưu, đánh mất phong cách của riêng mình, dần dần trở thành một họa sĩ như bao họa sĩ khác, có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.

Lúc này cô mới nhận ra rằng mình đã quá hời hợt trong việc theo đuổi hội họa. Khi còn là sinh viên, cô biết tài năng của mình chỉ ở mức trung bình, khá hơn người thường một chút. Sau khi bước chân vào trường đại học nghệ thuật, cô lại càng mờ nhạt hơn. Sau khi tốt nghiệp, cô không phải là gì trong mắt người khác.

“Nghiệp dư thì càng tốt.” Hắc Thứ Hựu cười nói, “Tôi có một người anh thiên về nghệ thuật, mặc dù anh ấy không phải là họa sĩ. So với anh ấy, tôi không có khiếu nghệ thuật chút nào.” Anh học ngành kiến trúc. Khác với Đài Loan, ở Mỹ ngành kiến trúc không tính là kỹ thuật mà là mỹ thuật, mà anh lại không có hứng thú gì với mấy thứ thẩm mỹ rườm rà đau đầu đó. Anh thích quản lý công trường, còn việc vẽ thì... khi mới thành lập công ty anh còn miễn cưỡng. Bây giờ anh chỉ vẽ phác họa, đưa ra ý tưởng, phần còn lại giao hết cho cấp dưới. Làm ông chủ lắm lúc cũng có lợi!

“Tôi cũng không có khiếu nghệ thuật.” Đinh Hạ Quân cười nhẹ, cho rằng mình không có bản lãnh trở thành một họa sĩ thực thụ.

"Cô vẽ tranh gì?"

Cô có vẻ khó xử, "Chủ yếu là loại tranh thương mại, đa số là hình ảnh trai xinh gái đẹp. Đôi khi cũng hơi khó, vì phải vẽ những hoàn cảnh khác nhau."

"Cô cần một người mẫu." Hắc Thứ Hựu không ngần ngại tạo dáng, nụ cười nghịch ngợm quen thuộc trên môi.

Đinh Hạ Quân phì cười. Có lẽ đây là bệnh nghề nghiệp, hay phải nói là sinh viên mỹ thuật nào cũng có thói quen này. Cô chợt nghiêm túc, "Khuôn mặt của anh hẳn là được yêu thích. Tuy con gái thời nay thích những anh chàng mềm mại thanh tú, nhưng nếu cần một hình tượng trưởng thành hơn, tôi sẽ nhờ anh làm người mẫu."

“Trưởng thành hơn nghĩa là sao?"

“Là mạnh mẽ hơn một chút. Độc giả thích người đàn ông điển trai có cá tính, hơn nữa thân hình anh rất đẹp…” Sau khi nhận ra mình đang nói gì, giọng cô nhỏ dần. Cô thật sự muốn cắn lưỡi của mình.

Trời ơi! Tối nay chắc là cô mệt quá hóa điên rồi, cứ nói những lời táo bạo mà không biết đỏ mặt, thản nhiên đánh giá thân thể đàn ông như đang nói tới miếng thịt xá xíu. Anh sẽ nghĩ cô như thế nào đây?

“Có chuyện gì sao?” Hắc Thứ Hựu thấy cô có gì đó không đúng. Anh chưa bao giờ để tâm đến người khác nghĩ sao về mình. Anh biết có rất nhiều phụ nữ ngưỡng mộ… ngoại hình của anh, và anh cũng không vì vậy mà ngượng ngùng.

“Tôi…tôi…” Đinh Hạ Quân không giỏi che giấu, mặt đỏ như quả đào chín. Cô vội vàng đóng nắp hộp y tế, “Tôi còn việc phải làm. Ngủ ngon!" Cô cúi đầu, ôm cái hộp chạy ra khỏi phòng khách như bị ma đuổi.

Hắc Thứ Hựu sửng sốt hồi lâu mới hiểu được nguyên do.

Chỉ có vậy thôi cũng làm cô đỏ mặt rồi!

Anh không khỏi nhếch môi cười, cảm thấy Đinh Hạ Quân đêm nay thật sự rất thú vị và đáng yêu, cũng rất tốt bụng và chính trực. Có lẽ anh sẽ không bao giờ quên cô đã dẫn đầu cảnh sát, gấp gáp lao tới giữa anh và đám côn đồ đó. Tuy rằng rất hoảng sợ nhưng cô vẫn bình tĩnh đưa ra lời khai cho cảnh sát, lên tiếng thay cho anh và người bị hại.

Thật ra cô không phải là người lạnh lùng. Nghĩ đến cô làm việc cực khổ, lầm lũi một mình không có ai nương tựa, anh không khỏi mủi lòng.

Những tháng ngày sau đó họ không trò chuyện thoải mái như vậy nữa, nhưng ít ra quan hệ của hai người cũng phát triển đến mức có thể hỏi thăm về cuộc sống của nhau. Đinh Hạ Quân dần dần phát hiện mình rất thích trò chuyện với Hắc Thứ Hựu.

Anh rất hoạt bát, hoàn toàn trái ngược với cô. Mỗi khi cô ăn nói vụng về, lẩn quẩn trong một chủ đề nào đó, anh không bao giờ chế giễu cô. Anh tinh tế lái câu chuyện sang chủ đề khác, chọc cho cô cười, làm cô quên đi sự bối rối trước đó.

Anh thường đưa cô đi ăn khuya, vì mỗi khi về Đài Loan anh chỉ ở lại qua đêm.

Anh hỏi cô về những loại thảo mộc cô trồng trên ban công, thậm chí còn nói sân nhà sau này để cô trồng theo ý thích. Anh rất muốn xem cô biến cái sân cằn cỗi này thành một vườn hoa tươi tốt.

Khoảng thời gian đó cô ngày càng vui vẻ, không chỉ vì Hắc Thứ Hựu mà còn vì tranh vẽ của cô đã có đối tác ổn định. Từ đó cô tìm được những công việc bán thời gian nhẹ nhàng hơn, không cần phải làm lụng vất vả từ sớm tới tối nữa.

Một ngày nọ, cô rất kinh ngạc khi nhận được một gói hàng gửi qua đường hàng không.

Hắc Thứ Hựu gửi cho cô một số đồ thủ công dân gian của thổ dân châu Mỹ. Gói hàng là bưu phẩm có thời hạn.

Trước khi Hắc Thứ Hựu rời Đài Loan, cô đã kể với anh rằng cô đang phiền muộn vì một bản thảo. Nhà báo yêu cầu tranh vẽ theo phong cách thổ dân châu Mỹ chân thực nhất, còn cô thì hoàn toàn mù tịt, thậm chí chưa từng đặt chân đến nước Mỹ.

Cô thơ thẩn nhìn những món đồ, đôi mắt đột nhiên hơi cay.

Anh chỉ vì giúp đỡ một người bạn thôi, có đúng không?

Từ nhỏ cô đã phải tự mình học hỏi. Việc này cô chỉ nhắc qua một lần, không ngờ anh lại nhớ cho tới bây giờ. Còn vì cô mà tốn bao nhiêu công sức.

Cô nâng niu từng món đồ, ôn lại những lần trò chuyện với Hắc Thứ Hựu trong một năm qua, lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

Chỉ là phận tầm gửi mà thôi, cô tự nhắc nhở. Anh tốt với cô một chút, cô đã suy nghĩ viển vông rồi.

Nhưng anh luôn để tâm đến sở thích của cô, mỗi khi trở về đều tặng cho cô rất nhiều món quà đặc sắc. Có kimônô Nhật Bản, tranh biểu tượng nước Nga, đồng hồ quả quýt của Pháp, thủy tinh màu của Ý, chú lính làm bằng chì của nước Anh... Cô nói những món quà này quá đắt tiền, nhưng anh bảo cứ xem đó như tiền lương và phụ cấp của cô.

Đinh Hạ Quân biết Hắc Thứ Hựu quen biết rộng rãi, lại hào phóng với bạn bè. Cô tự nhủ mình không có gì khác biệt, và những món quà này chỉ là chuyện nhỏ đối với anh.

Tuy là vậy cô vẫn mong chờ quà của anh, muốn biết mọi chi tiết, mọi thông tin về anh. Cô cũng trông chờ ngày anh trở về Đài Loan, cho dù thời gian được gặp anh quá ngắn ngủi.

Trái tim của cô đã bị anh chiếm trọn vào mùa hè năm đó, đúng vào ngày sinh nhật cô.

Tuy đã quen sống một mình, nhưng ngày sinh nhật lại mang cho cô cảm giác như bị muỗi chích - nhỏ nhặt nhưng vẫn không thể xem như không có gì. Thật là kỳ lạ. Cô nhìn kim giây đồng hồ chạy vòng vòng, lại là một ngày chỉ có mình cô… Cô nhốt mình trong phòng, lặng lẽ vẽ tranh chờ đồng hồ điểm mười hai giờ. Lúc đó sẽ qua một ngày khác, và cảm giác kỳ lạ này sẽ tự nhiên biến mất.

Cô cầm chiếc bút cảm ứng, nhìn chằm chằm vào màn hình. Thường ngày cô có thể nhắm mắt vẽ một cái gì đó, nhưng hôm nay vẽ đi vẽ lại mãi vẫn không ra. Cô bực bội liếc nhìn góc dưới bên phải màn hình rồi cất bút vào hộp, định lên mạng gϊếŧ thời gian thì có tiếng gõ cửa.

Đinh Hạ Quân giật nảy mình. Cô không hề nghe tiếng mở cửa ở dưới lầu. Hắc Thứ Hựu cũng không nói hôm nay anh sẽ về… Tim cô đập nhanh hơn, vừa hoảng sợ vừa mong đợi.

Cô luôn cẩn thận khóa cửa ra vào và cửa sổ, nhưng vào lúc này cô thật không dám chắc mình có quên hay không. Cô thật mong người gõ cửa là Hắc Thứ Hựu.

“Ai đó?” Đinh Hạ Quân lên tiếng trước. Cô nhìn quanh căn phòng tìm cái gì đó để làm vũ khí.

Không có ai trả lời. Tim cô đập nhanh hơn, một chút hy vọng chợt biến thành sự hoảng sợ. Thứ duy nhất trong phòng có thể dùng để đánh người là cây đèn bàn, còn những vật khác đều quá nặng hay quá nhỏ. Cô chộp lấy cây đèn, cũng may là cô nhớ rút dây điện ra - chứ vũ khí này mà bị mắc kẹt thì cô chết chắc.

Cô xuống lầu và phát hiện một điều khiến cô bủn rủn tay chân - cửa trước không khóa.

Lại có hai tiếng gõ nữa.

Hít sâu ba hơi, Đinh Hạ Quân cố giữ bình tĩnh. Nếu thật là cướp thì hẳn đã xông vào rồi, gõ cánh cửa không khóa để làm gì?

Nhưng ai mà biết được? Nếu là một kẻ tâm thần… Hai chân cô run lẩy bẩy, cô mon men đến sau cánh cửa, tìm cho mình một vị trí thuận lợi nhất để tấn công bất ngờ.

“Ai đó?” Cô cố tỏ ra vẻ lạnh lùng dữ dằn, khổ nỗi giọng nói vẫn còn hơi run.

Vẫn không có tiếng trả lời.

Đinh Hạ Quân thề với lòng, ngày mai nhất định sẽ mua bình xịt cay và dùi cui điện… nếu cô còn có ngày mai.

Hít một hơi thật sâu, cô nắm lấy núm cửa. Sau này cô mới rõ biện pháp tốt nhất bấy giờ là khóa cửa lại và gọi cảnh sát. Nhưng lúc đó cô quá sợ hãi. Sự dũng cảm và lý trí thường đi đôi với nhau. Sự dũng cảm bay đi mất thì lý trí cũng mất theo.

Như một người lính xông pha chiến trường, cô bất thình lình mở cửa, một tay giơ cao cây đèn, nhưng… ngoài cửa không một bóng người.

Vào buổi tối cô luôn để đèn ngoài cửa, sao hôm nay lại tắt?

“Chúc mừng sinh nhật!” Dưới ánh nến gương mặt người đàn ông trông thật quỷ dị. Hắc Thứ Hựu đang trốn sau cánh cửa, đột nhiên lại xuất hiện.

“A!” Đinh Hạ Quân kinh hãi đánh rơi cây đèn trên tay.

Cả hai ngây người mở to mắt nhìn nhau, không nói được một câu.

Ôi… tệ thật, hình như anh dọa cô rồi. Hắc Thứ Hựu cười lộ hàm răng trắng đều. Anh vươn tay bật đèn trong phòng khách, “Xin lỗi nhé.”

Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, nụ cười trên môi anh tắt ngấm, cuối cùng ý thức được mình đã gây họa rồi.

Đầu óc Đinh Hạ Quân bây giờ mới hoạt động lại. Cô hít một hơi, nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội vạ của anh rồi hét to: "Anh có biết anh dọa chết tôi rồi không? Anh đáng ghét!" Cô khóc òa lên, giơ tay đấm liên tục vào người anh, “Trò chơi này không vui chút nào!"

"Tôi xin lỗi." Suy cho cùng thì anh cũng hơi quá đáng, "Đừng khóc." Thấy cô khóc, anh đau lòng muốn đập đầu vào tường, “Đừng như vậy. Cô cứ đánh tôi đi, nhưng đừng khóc nữa có được không?"

Hắc Thứ Hựu giơ cao chiếc bánh kem, sợ cô chạm vào ngọn nến sẽ bị bỏng. Anh đứng yên không né tránh, dang một tay ôm lấy cô gái đang khóc như một đứa trẻ, “Thật xin lỗi, tôi đúng là ngu như heo.” Lúc này nếu cô bảo anh quỳ xuống hay làm trò hề cho cô xem… anh sẽ không do dự làm ngay, chỉ cần cô không khóc nữa là được. Anh hận không thể đập cho mình một trận.

Tiếng khóc dữ dội của Đinh Hạ Quân cuối cùng cũng lắng xuống.

“Không sao rồi.” Anh nhẹ nhàng vuốt lưng cô, “Thật ra cô không cần lo, lần trước tôi về đã thay ổ khóa, cũng lắp đặt hệ thống an ninh và hộp tuần tra..." Cô dù sao cũng là con gái một thân một mình. Nếu có chuyện gì ai sẽ bảo vệ cô đây? Nghĩ đến hành vi ngu ngốc vừa rồi của mình, sự tự trách quất vào người anh như một ngọn roi.

“Tôi xin lỗi.” Anh không ngừng nói xin lỗi, nhẹ nhàng ôm bờ vai cô, áp má cô vào ngực mình.

Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, từ oán trách chuyển sang ngượng ngùng.

Trời ơi! Sao cô lại khóc long trời lở đất như vậy? Lại còn khóc trước mặt anh nữa. Anh có lòng tốt mua bánh chúc mừng sinh nhật cô, nhưng cô lại phản ứng như Mạnh Khương nữ khóc sập trường thành.

Đinh Hạ Quân xấu hổ giấu mặt đi, rồi lại nhận ra mình đang trong vòng tay Hắc Thứ Hựu, mặt vùi vào l*иg ngực rắn chắc của anh... tim cô càng đập mạnh hơn, cảm xúc mơ hồ chợt bùng nổ, thiêu cháy tâm hồn cô, soi sáng bí mật cô giấu kín trong lòng nhưng lại giả vờ không quan tâm… làm cô hoảng sợ nhảy ra khỏi vòng tay anh.

“Cô không sao chứ?” Hắc Thứ Hựu lo lắng hỏi.

“Không có gì." Cô đỏ mặt, vội vàng lắc đầu. Rời khỏi l*иg ngực ấm áp mạnh mẽ của anh, cô chợt cảm thấy mất mát.

Cô hốt hoảng nhận ra mình đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng in hình con gấu, đầu tóc mới vừa gội xong, buộc lại cẩu thả để tiện cho việc vẽ tranh. Nhìn cô chắc giống như bà điên! Cô xấu hổ núp mình sau cánh cửa.

“Có chuyện gì vậy?” Hắc Thứ Hựu bối rối trước hành động bất ngờ của cô.

“Anh…” Cô khép hờ cửa, lộ ra nửa gương mặt, “Tôi phải thay quần áo. Anh đợi một chút được không?”

Tuy chỉ thấy nửa gương mặt nhỏ xinh, Hắc Thứ Hựu vẫn nhận ra má và tai cô bây giờ đỏ bừng. Anh nhịn cười, trong lòng có một cảm giác nhồn nhột khó tả.

“Được, thay quần áo đi. Tôi đợi cô ra ngoài thổi nến.” Anh mỉm cười.