Khụ khụ khụ... Hoắc lão nhị muốn bóp chết cô ta!
Mọi người cũng hơi ngại ngùng, đều cúi đầu xuống!
Bạch Cảnh Nhan nhìn chị dâu hai đến đỏ mặt, trực tiếp nhìn sang em chồng.
【Em chồng giống anh nhà mình quá, ế bền vững, ôi, không kết hôn cũng tốt, muốn tìm kiểu gì cũng có, không trùng lặp, để hôm nào tôi giới thiệu cho cô ấy vài người】
Hoắc tiểu thư: "..." Rất mong chờ sự giới thiệu của chị.
"Khụ khụ khụ..."
"Khụ khụ khụ..."
【Sao vậy? Bị cúm à? Đừng lo, chị đây là bác sĩ đa khoa, thiên tài Đông Tây y kết hợp, chị ra tay, không có bệnh nào không chữa được, nếu không thì cũng không đến nỗi một ngày mười ca phẫu thuật mà chết vì kiệt sức, haiz, một ngôi sao y học đã hi sinh】
Mọi người giật mình, đây không phải Bạch Cảnh Nhan?
【Nhưng mà ông trời thương xót, tuy thân xác đã mất, nhưng cảm ơn Diêm Vương đã tìm cho tôi thân xác này, 1m67, 48kg, 36C, tôi rất hài lòng, chỉ là khi nào lấy lại được trái tim của người đàn ông kia thì tôi mới thật sự mãn nguyện, sau đó làm một quả phụ trẻ giàu có, không cần phải vất vả học hành thi cử sửa luận văn làm phẫu thuật nữa, oa haha...】
"Dì Bạch ơi, nước miếng của dì chảy ra rồi kìa!" Giọng nói trẻ thơ kéo Bạch Cảnh Nhan đang thả hồn theo dòng suy nghĩ trở về thực tại.
Cô nàng hít một hơi, nở nụ cười toe toét, cứ như bà sói đội lốt bà ngoại sắp xuất hiện!
【Đây chắc là em trai của nam chính rồi, còn bé tí mà đã toát ra khí chất tổng tài bá đạo, quả đầu chải ngược, biểu cảm nghiêm túc, khuôn mặt bánh bao, chỉ muốn cắn một cái. Ôi chao, hai cục bột nếp bên cạnh đáng yêu quá, cục bột nếp bé nhất nhìn là biết ngon rồi, chỉ muốn nuốt chửng】
Cậu nhóc mặt nghiêm nghị, thím út có bị bệnh không vậy, sao cứ muốn ăn thịt người thế?
Cục bột nếp tí hon bên cạnh khóc ré lên, có ai cứu cô bé không, thím út muốn ăn thịt người kìa!
Bạch Cảnh Nhan bế cục bột nếp tí hon dỗ dành một lúc, cục bột nếp vốn đang khóc lóc trong lòng mẹ vì đau bụng, vào tay cô nàng liền "xì hơi" mấy phát!
“Mẹ ơi, em gái xì hơi rồi, chắc bụng hết đau rồi!”
“Đúng vậy, mẹ xoa mãi mà không được, Cảnh Nhan thật là giỏi!”
Bạch Cảnh Nhan vênh mặt tự hào.
[Trời đất, bệnh l*иg ruột của trẻ em à? Bế kiểu máy bay là xong ngay ấy mà, nghề của chị đây rồi. Cơ mà hình như thân xác này là dân đầu đường xó chợ, chả có cái bằng cấp gì, cả đống y thuật này chả biết xài vào đâu. Không khéo lại đi khám chui, ăn cơm tù mọt gông.]
Cả nhà họ Hoắc thở phào nhẹ nhõm. Quân đội, chính trị, kinh doanh, showbiz đều có người, chỉ thiếu mỗi giới y học. Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, không có bằng? Đi học thêm vài năm là có ngay ấy mà!
Bạch Cảnh Nhan thấy họ cười gượng gạo quá, có gì mờ ám chăng?
[Sao cười giả trân thế? Chẳng lẽ thấy tui đẹp quá, định bán tui lên miền núi làm vợ người ta à? Tui mà nổi đóa lên thì đừng trách, ba năm nữa các người lần lượt toi đời tui cũng mặc kệ đấy.]
Chết? Họ sẽ chết? Trong vòng ba năm đều chết hết?
Mọi người nhìn Hoắc Tĩnh Xuyên đầy nghi hoặc. Hoắc Tĩnh Xuyên mặt ngây thơ vô số tội, nhìn gì mà nhìn, anh chết đầu tiên đấy!
[Haiz, cục cưng bé bỏng ơi, con còn chưa sống nổi đến bốn tuổi, còn đang ê a ê a ở đây, bị người ta ném vào máy giặt quậy thành thịt vụn.]
Cái gì? Con gái bảo bối của anh ta bị quậy thành thịt vụn? Hoắc lão nhị kích động muốn đứng dậy, Hoắc Tĩnh Xuyên giữ anh ta lại, lắc đầu ra hiệu tiếp tục nghe.
[Ba con bị tố cáo tham ô hối lộ, lãnh án chung thân, trong tù bị đánh gãy tay gãy chân, cắt gân tay gân chân, rồi chết đuối trong bồn cầu, ăn cả đống... ừm, con hiểu mà. Anh cả con bị xe tông chết, anh hai con bị đẩy từ trên lầu xuống thành một đống bầy nhầy. Mẹ con, haiz người chị dâu tội nghiệp của thím, bị bán vào chốn lầu xanh, nhiễm sáu loại bệnh, đau đớn mà chết. Thảm, quá thảm. Nhưng thảm nhất không phải là nhị phòng, mà lại là tam phòng, chính là lão già đó với thím đây.]
Bụng Bạch Cảnh Nhan réo ùng ục, cô đưa cục cưng cho cặp song sinh bên cạnh.
Mọi người sốt ruột, nói tiếp đi, nói tiếp đi chứ?
"Thím nhỏ, uống canh ạ!"
Bạch Cảnh Nhan đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn!"
[Eo, nam chính nhỏ của thím từ đâu bay tới vậy? Người thân chết thảm, bản thân con cũng bị bán đi, rồi bị ép làm trai bao năm năm. Cái trải nghiệm đó, thà chết còn hơn. Thôi, vì con đã bưng canh cho thím nhỏ, thím nhỏ sẽ cố gắng giúp mọi người tránh khỏi kiếp nạn.]
Nghe vậy, Hoắc Khanh Ngôn sững sờ, thím nhỏ đang nói về bé ư? Rồi thân thể bé hơi lảo đảo, một mỹ phụ nhân bên cạnh vội vàng đỡ lấy, "Hôm nay Nhan Nhi có sắp xếp gì không, có muốn chị dâu dẫn em đi dạo phố không?"
Bạch Cảnh Nhan uống xong canh lại nhìn chị dâu!