Những lời nói này khiến mọi người xung quanh lập tức hiểu lầm rằng Khương Lê vì yêu sinh hận, cố ý gây chuyện.
Khương Lê tức quá bật cười, khóe miệng nhếch lên: “Độc ác? So với những gì các người đã làm với tôi, thì hành động này của tôi còn được coi là nhẹ nhàng đấy.”
Nghe ra ẩn ý trong lời của cô, cả Tô Linh và Vân Khê Nguyệt đều kinh hãi, nghĩ rằng cô đã phát hiện ra điều gì.
Tô Linh lo lắng liếc nhìn Vân Khê Nguyệt, hoảng hốt hỏi Khương Lê: “Cô nói bậy, chúng tôi đã bao giờ hại cô đâu.”
Khương Lê nhướng mày, cố tình bí hiểm: “Cô nói xem, là lúc nào?”
Tô Linh nghĩ rằng Khương Lê đang nói về chuyện ở nhà họ Tô, căng thẳng bấm vào mấy viên pha lê trên váy, khó khăn đáp lời: “Tôi không biết gì cả, cô đừng có vu oan cho tôi.”
“Không biết sao?” Khương Lê không định buông tha cô ta, từng bước ép sát: “Chuyện đã làm rồi, mà không dám thừa nhận à.”
Dừng lại một chút, Khương Lê xoay ly rượu trong tay, tiếp tục nói: “Cô rõ ràng không thích tôi, nhưng lại thoải mái nhận mọi sự tốt đẹp từ tôi, cho tôi hy vọng rồi lại hết lần này đến lần khác từ chối tôi.”
“Đây mà không phải là hại tôi thì là gì?” Khương Lê cất lời, sự tức giận như đang dâng lên.
Tô Linh cảm thấy như dây thần kinh đang căng chặt trong lòng đột ngột đứt, cô ta bật cười: “Hóa ra cô nói đến chuyện này!”
Ban đầu, cô ta nghĩ rằng Khương Lê đã biết tất cả, nên mới dám ngang ngược như vậy, thậm chí không thèm nghe lời cô ta.
Nhưng giờ nhìn lại, vẫn chỉ là một kẻ ngốc mà thôi.
Chỉ đơn giản là do yêu mà sinh hận!
Dưới sự ra hiệu của Vân Khê Nguyệt, Tô Linh đổi lại vẻ mặt tươi cười, nhẹ nhàng khoác tay Khương Lê, giọng điệu mềm mỏng:
“Không phải tôi không thích cô, chỉ là tin tức tố của tôi không có phản ứng với cô mà thôi. Dù chúng ta không thể làm người yêu, vẫn có thể làm bạn mà.”
Cô ta cầm lấy tay Khương Lê, đặt lên ngực mình và nói lớn trước mọi người: “Từ hôm nay, chúng ta sẽ là bạn tốt nhất, được không?”
Những lời nói này chắc chắn sẽ khiến Khương Lê trước kia tin sái cổ.
Để giúp Vân Khê Nguyệt trả thù, Tô Linh quả thật đã sẵn sàng làm mọi thứ.
Khương Lê giật mạnh tay ra, đặt ra sau lưng và âm thầm lau mạnh vào eo, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
“Vừa tát một cái, rồi lại cho một quả táo ngọt, chiêu này cô dùng quá nhiều rồi, lần sau nhớ đổi chiêu mới để dỗ tôi nhé.”
Nói xong, Khương Lê đặt ly rượu xuống, tiến về phía Vân Khê Nguyệt, giơ tay vỗ nhẹ lên mặt cô ta, kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Còn cô, đồ hèn, đừng đổ mọi chuyện lên một Omega, nếu cô có gan thì hãy cạnh tranh công bằng, tôi sẽ chơi tới cùng!”
Đối mặt với sự sỉ nhục của Khương Lê, Vân Khê Nguyệt lại thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, Khương Lê ngu ngốc này vẫn chưa biết gì về việc hai người họ tính toán sau lưng cô, mà chỉ vô tình phát hiện ra mối quan hệ giữa cô ta và Tô Linh, nên mới tức giận không về nhà Tô Linh.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng Vân Khê Nguyệt vẫn cảm thấy có chút không đúng. Cô ta không biết tại sao lại trùng hợp như vậy, ngày hôm đó hệ thống camera nhà họ Tô lại bị hỏng. Nếu có thể kiểm tra qua camera, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Tuy nhiên, rất nhanh cô ta bỏ qua suy nghĩ này, dù sao với đầu óc của Khương Lê, đấu với cô ta còn xa mới đủ tầm.
Không lâu sau, quản lý của Tô Linh đến đưa cô ta đi thay quần áo, Vân Khê Nguyệt nhân cơ hội đi theo, để lại Khương Lê một mình.
Tâm trạng của Khương Lê không hề bị ảnh hưởng, cô tiếp tục ăn uống, thậm chí còn tranh thủ làm quen với vài đạo diễn.
Từ giờ trở đi, Khương Lê quyết tâm tập trung vào sự nghiệp, giẫm đạp lên những kẻ đã từng bắt nạt cô, cho họ biết rằng "pháo hôi" không phải dễ bắt nạt.
...
Trong phòng nghỉ, Vân Khê Nguyệt ngồi trên ghế sofa, còn Tô Linh sau khi thay đồ xong đang rúc vào lòng cô ta.
Tô Linh quấn ngón tay Vân Khê Nguyệt, xoay vòng vòng, băn khoăn: “Chị nói xem, Khương Lê ăn phải cái gì mà tự nhiên cứng rắn lên thế?”
“Cô ta có phải thực sự biết gì đó rồi không, cố tình thử thách chúng ta?”
Vân Khê Nguyệt không cho là vậy, cô nhướng mày: “Nếu cô ta giỏi đến thế, làm sao lại liếʍ gót giày em suốt bấy lâu nay.”
“Chỉ là muốn gây sự để thu hút sự chú ý của em mà thôi. Vài hôm nữa, chẳng phải sẽ tự hạ mình quay lại thôi.”
Tô Linh khẽ gật đầu, đồng ý với nhận định của cô ta.
Dù sao, trong suốt bao nhiêu năm qua, Khương Lê, cô con gái nhà giàu mới nổi này đã bỏ ra không ít tiền của cho cô. Từ những bộ lễ phục cao cấp, trang sức đắt tiền, cho đến hàng loạt các sản phẩm xa xỉ phiên bản giới hạn...
Nếu bây giờ mà từ bỏ, chẳng phải quá uổng phí sao.
“Vậy bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Tô Linh hỏi.
Vân Khê Nguyệt nắm chặt tay cô, đưa lên môi hôn nhẹ, mặc dù cười, nhưng trong ánh mắt lại lạnh lùng toát ra sự tàn nhẫn.
“Bước tiếp theo phụ thuộc vào em. Kế hoạch lần trước dù thất bại, nhưng không phải là vô ích.”
“Em hãy tìm cơ hội khác, dùng tin tức tố để quyến rũ cô ta, đợi đến khi cô ta không kiểm soát được nữa…”
Vừa nói, tay của Vân Khê Nguyệt đã trượt đến sau gáy Tô Linh, kéo khóa kim loại xuống tận eo, để lộ phần lưng trắng mịn.
Chỉ trong chớp mắt, mùi tin tức tố Alpha tràn ngập cả căn phòng, khiến Tô Linh gần như ngạt thở, hơi thở trở nên dồn dập.
Cửa phòng bị khóa trái, ngăn cản mọi âm thanh phát ra ngoài.
...
Buổi tối khi về nhà, Tô Linh cố tình kéo áo lên để che đi dấu vết trên cổ.
Hôm nay, mẹ cô – Tô Khanh không ở nhà, trên bàn ăn chỉ có Tô Linh và Lâm Thanh Đại.
Cùng là Omega, Lâm Thanh Đại chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra Tô Linh vừa trải qua kỳ phát tình, và với thái độ che giấu đó…