Lòng bàn tay nóng hổi áp lên mặt, nhiệt độ cơ thể của người phụ nữ dưới tay cô dần dần tăng cao, hai vành tai đỏ ửng, sắc đỏ lan rộng đến tận hai gò má.
"Dì Lâm, mùi tin tức tố của dì nồng quá, cần tôi giúp liên hệ bác sĩ riêng không?"
Tô Linh vẫn chưa có ý định rời đi, trong khi hai người trong phòng đã nóng đến mức sắp cởϊ áσ.
Khương Lê dùng sức kéo khoảng cách giữa hai người lại gần, sát đến mức hơi thở rượu vang và tuyết tùng đan xen vào nhau, thật bất ngờ lại hoà hợp đến thế.
Tay nắm cửa bị xoay một cái, phát ra tiếng kẽo kẹt.
Khương Lê theo bản năng ôm người phụ nữ vào lòng, xoay một cái nằm xuống giường, rồi dùng chăn quấn cả hai lại.
Tiếng chạm khẽ của chìa khoá ngoài cửa lại vang lên, lòng cô càng thêm lo lắng.
Nếu bị phát hiện thì xong đời.
Khương Lê chắp tay, làm động tác cầu xin với người phụ nữ đang theo dõi tình hình, rồi mấp máy môi: "Giúp tôi, chuyện gì cũng được."
Lâm Thanh Đại rụt vai lại, nhẹ giọng nói về phía cửa: "Tôi không sao. Tôi sắp đi ngủ rồi, có gì mai nói."
Tô Linh nghe thấy tiếng từ trong phòng, tay đang cắm chìa khoá khựng lại, rồi thử thăm dò: "Dì Lâm, hôm nay có ai khác đến nhà không?"
"Không. Tôi cần nghỉ ngơi rồi, đừng làm phiền tôi nữa."
Dù sao thì Lâm Thanh Đại cũng là trưởng bối, Tô Linh không dám tiếp tục truy hỏi, đành ấm ức rời đi.
Sau một lúc nữa, chắc chắn Tô Linh sẽ không quay lại, Lâm Thanh Đại ngồi dậy, sờ lên trán của Khương Lê, lúc này đã đờ đẫn.
Nóng kinh khủng!
Khương Lê đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cô ấy, nhưng chút lý trí còn lại khiến cô không thể làm điều gì trái đạo đức. Cô kìm nén bản thân.
Cô không thể làm hại Lâm Thanh Đại vô tội!
"Đi đi... cô đã kết hôn rồi, tôi không thể..."
Khương Lê cố gắng rời đi.
Thấy cô phản kháng như vậy, trong mắt Lâm Thanh Đại thoáng hiện chút không nỡ. Cô cắn răng, tiến sát lại Khương Lê, khẽ nói: "Không, tôi không kết hôn, cũng không có người yêu..."
Ngay khoảnh khắc đó, lời nói ấy khiến Khương Lê mất hết lý trí.
Đêm dần sâu, cả căn phòng chìm trong cảnh mờ ảo, gợi cảm.
Khương Lê mệt lả, nhắm mắt ngủ thϊếp đi. Bên cạnh, Lâm Thanh Đại đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên trán cô, dùng đầu ngón tay vuốt ve từng đường nét khuôn mặt, tỉ mỉ quan sát. Cô khẽ nheo mắt, hài lòng cười như một con hồ ly ranh mãnh khi đạt được điều mình muốn.
---
Ánh sáng ban mai chiếu rọi khắp giường, không khí tràn ngập mùi hương nồng nàn của tin tức tố.
Khương Lê vừa mở mắt, đập vào mắt là chiếc đèn chùm sáng lóa trên trần. Trí óc cô thoáng hiện lên những cảnh điên cuồng đêm qua, khiến mặt cô nóng bừng. Làn da trắng mịn, tấm lưng mềm mại, xương bướm tinh tế, vòng eo thon gọn...
"Ưm~"
Người phụ nữ trong lòng khẽ rêи ɾỉ, làm Khương Lê giật mình cứng đờ, không dám cử động, nín thở chờ đợi cô tỉnh dậy.
Lúc này, Khương Lê mới nhận ra mình đang ôm mẹ kế của Tô Linh, và đêm qua trong cơn bốc đồng, cô đã đánh dấu người phụ nữ ấy.
Trong ký ức, người phụ nữ với đôi mắt đẫm lệ đã cầu xin cô nhẹ nhàng, giọng nói mềm mại mang theo một sức quyến rũ không thể cưỡng lại.
Cô ấy ngủ không yên, lông mày hơi nhíu lại, khóe mắt đỏ ửng còn đọng những vệt nước mắt, trông như vừa khóc suốt đêm. Bờ vai lộ ra ngoài vẫn còn vương mờ vết cắn, sắc hồng nhàn nhạt làm nổi bật làn da trắng ngần, dưới ánh nắng ban mai, trông như búp bê sứ dễ vỡ.
Lúc này, Lâm Thanh Đại cũng tỉnh dậy, tay xoa trán, ánh mắt mờ mịt trong vài giây trước khi nhận ra Khương Lê trước mặt.
"Ah—"
Cô theo phản xạ che miệng lại, sợ làm kinh động người ngoài, sau đó kéo mạnh chiếc chăn trên người Khương Lê để che kín cơ thể mình.
"Chát" một tiếng, giòn tan vang lên.
Khương Lê cắn nhẹ đầu lưỡi, cố gắng nuốt xuống nỗi đau nơi má. Cô không biết phải giải thích thế nào. Cẩn thận kéo chăn che những phần quan trọng, cô cúi gằm mặt, đôi mắt đẫm lệ, khuôn mặt yếu đuối, khiến người nhìn không khỏi động lòng.
"Nếu cô vẫn chưa hả giận, có thể đánh thêm vài cái nữa."
Khương Lê nghiêng đầu nhìn vào mắt cô ấy, giọng nói đầy ân hận và hối lỗi, cô cảm thấy vô cùng day dứt về những gì mình đã làm. Ngay trước mặt Lâm Thanh Đại, cô giơ hai tay lên, chân thành nói: "Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, cô đánh, cô mắng tôi thế nào cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không phản kháng."
Khương Lê trông cô ấy với ánh mắt hoảng sợ và bất lực, đôi tai đỏ ửng trông như chú thỏ nhỏ đáng thương, khiến cô càng thêm áy náy.
Không khí giữa hai người đột nhiên rơi vào sự im lặng căng thẳng, như một lưỡi dao cùn cứa từng chút vào tim Khương Lê.
Sau một lúc im lặng, Khương Lê không nhịn được, buột miệng hỏi điều đang băn khoăn trong lòng: "Tôi nhớ cô nói cô không kết hôn? Mẹ của Tô Linh cũng chưa từng đánh dấu cô? Mọi thứ đều là giả đúng không?"
Nói đến đây, Khương Lê bỗng dưng cảm thấy hưng phấn lạ thường, cô cũng không rõ tại sao mình lại phấn khích như vậy.
Nghe câu hỏi của Khương Lê, Lâm Thanh Đại khẽ ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ hồng khẽ mấp máy: "Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến cô."
“Chuyện hôm nay, cô không được nói cho người khác, nếu cô giám nói, tôi liền chết cho cô xem.”
Khương Lê sững người, liên tục xua tay, vẻ mặt lo lắng: “Tôi không nói, tôi sẽ không nói với ai cả, cô đừng nghĩ quẩn đấy.”
Môi Lâm Thanh Đại đỏ thắm, đôi mắt ướŧ áŧ lộ rõ vẻ mập mờ, cô cúi đầu không nói lời nào.
Khương Lê càng cảm thấy áy náy, mặt đỏ bừng, ấp úng: “Dì Lâm…”
Dưới ánh nhìn đột nhiên lạnh lùng của Lâm Thanh Đại, Khương Lê theo bản năng yếu ớt sửa lại: “Chị Lâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô mà.”
Đôi môi đỏ tươi của Lâm Thanh Đại khẽ run lên vì tức giận, cô nghiến răng nói: “Cô đi đi, tôi sẽ coi như bị chó cắn một cái, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”