Kiếm luôn là kiếm, không có chuôi nó vẫn là kiếm.
Kiếm của Vương Tiểu Thạch có chuôi là đao, bản thân kiếm vốn không có chuôi.
Đạo lý đó cũng giống như khỉ không có đuôi vẫn là khỉ, người không có tóc cũng là người, chúng ta không thể nói cây không kết trái không phải là cây.
Vương Tiểu Thạch đã rút kiếm. Kiếm đâm về phía Lôi Động Thiên.
Không ai có thể hình dung một kiếm này.
Dùng lời nói, dùng tranh vẽ hay dùng văn tự đều không thể hình dung được nó, bởi vì đó không phải là nhanh, không phải là đặc sắc, càng không phải là tuyệt diệu, cũng không chỉ là ưu mỹ, mà là tất cả những thứ này kết hợp, cộng thêm ba phần rực rỡ, ba phần tiêu sái, ba phần thương cảm và một phần không gì sánh được.
Một loại kiếm pháp rực rỡ, tiêu sái, thương cảm, nhưng lại không sì sánh được.
Là loại người nào có thể sáng tạo ra một bộ kiếm pháp chỉ có trên trời như vậy?
Rốt cuộc là kiếm pháp, hay là tiên pháp?
Là kiếm của nhân gian, hay là kiếm tiên?
Lúc Vương Tiểu Thạch rút kiếm và xuất kiếm, “Ngũ lôi Thiên Tâm” của Lôi Động Thiên cũng đã đến nơi.
Hai người giao thủ một chiêu.
Lôi Động Thiên bay vọt qua tường, trông thấy sau tường đã không có bóng người, chỉ còn lại một thanh kiếm gỗ vẫn đang lắc lư, thân kiếm đâm vào trong tường.
Lôi Động Thiên biết mũi kiếm đã đâm vào l*иg ngực huynh đệ mình, mà người ra tay vẫn chưa đi xa, bởi vì chuôi kiếm vẫn còn hơi ấm.
Nhưng y lại không muốn đuổi theo, bởi vì y còn chưa bình tĩnh lại.
Quần áo của y bắt đầu từ dưới nách đã rách một đường lớn, từ trước ngực đến sau lưng rách thành hai đoạn, nhưng lại không tổn thương đến da thịt.
Khiến cho y thầm kinh hãi là người trẻ tuổi luôn tươi cười kia rõ ràng xuất kiếm trước mặt, nhưng lại có thể cắt đứt cả quần áo sau lưng. Đây là môn kiếm pháp gì?
Nếu không phải có “Đại Lôi thần công” hộ thân, một kiếm này chẳng phải đã lấy mạng mình?
Điều đáng sợ hơn là Lôi Động Thiên biết rõ, với kiếm thế của người trẻ tuổi kia, nếu có thể đồng thời thi triển cả thanh loan đao tinh xảo trong tay hắn tấn công mình, chỉ sợ ngay cả “Ngũ Lôi Thiên Tâm” cũng chưa chắc có thể khắc chế được.
Người trẻ tuổi kia rốt cuộc là ai? Hắn luyện kiếm pháp gì? Hắn dùng đao pháp gì?
Rốt cuộc là người nào ở sau tường, dưới sự mai phục của mình và một đám cao thủ, vẫn có thể dễ dàng gϊếŧ chết Lôi Hận sau đó ung dung bỏ chạy?
Lôi Động Thiên cảm thấy trong lòng giống như có một khối sắt nặng trịch, đây là cảm giác chưa từng có từ khi y xuất đạo thành danh đến nay.
Lục Phân Bán đường có địch thủ như vậy, e rằng phải đánh giá lại thực lực của đối phương.
Kim Phong Tế Vũ lâu có trợ thủ mạnh như vậy, thật sự không thể xem thường.
Trong lúc Lôi Động Thiên đang lo lắng, Vương Tiểu Thạch cũng cảm thấy hãi hùng.
Một kích kia của Lôi Động Thiên quả thật làm cho người kinh hồn bạt vía.
Hắn chạy đi hơn mười dặm, mới phát hiện có một mảnh quần áo từ nơi ngực rơi xuống.
Đó là một mảnh quần áo vừa vặn có hình bàn tay, hoàn toàn cháy tan. Mà bên trái vầng trán của hắn cũng tróc ra một mảng tóc, giống như bị kiếm gọt đứt. Phải qua một thời gian tóc mới bỗng nhiên mất đi sinh cơ rớt xuống như bị sét đánh, khiến cho bên trái vầng trán của hắn mất đi một mảng tóc lớn.
Hay cho một chiêu “Ngũ lôi Thiên Tâm”!
Càng kinh hãi là Lôi Động Thiên vốn không tập trung toàn bộ tinh thần đánh ra chiêu này, khi đó y đã bị phân tâm.
Vương Tiểu Thạch cũng vừa lúc tìm một thời cơ tuyệt hảo để xông ra.
Nếu như là một kích toàn lực, liệu uy lực có lớn hơn không?
Vương Tiểu Thạch biết rõ “Tiêu Hồn kiếm pháp” của mình đã chém trúng đối phương, nhưng đối với phương lại có “Đại Lôi thần công” hộ thể, không hề bị thương tổn gì.
Nếu như đồng thời thi triển “Tương Tư đao pháp”, có lẽ sẽ có thể khắc địch chế thắng. Nhưng nếu Lôi Động Thiên tập trung một kích toàn lực, liệu hắn có thể tiếp được một chiêu “Ngũ Lôi Thiên Tâm” của đối phương không?
Vương Tiểu Thạch nghĩ đến đây, không khỏi hơi rùng mình.
May mắn là Tô Mộng Chẩm đã sắp xếp kỹ càng, bằng không nếu thật sự bị bốn đại cao thủ của Lục Phân Bán đường hợp kích, chỉ sợ mình khó có thể bình an rút lui.
Nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy hiếu kỳ. Quách Đông Thần rốt cuộc là ai? Sao có thể thần không biết, quỷ không hay lẻn vào trọng địa của Lục Phân Bán đường, một kích đắc thủ?
Hắn chỉ cảm thấy chuyện mà Tô Mộng Chẩm an bài, ngoại trừ chính y hiểu rõ từng bước, những người khác đều giống như lạc trong mây mù, bị một bàn tay vận mệnh dẫn dắt, đi đối mặt và tiếp nhận thách thức mà chính mình cũng không hiểu rõ.
Vương Tiểu Thạch đương nhiên chưa quên một việc: sau khi chuyện thành công, lập tức đến Tam Hợp lâu.
Cho nên hắn lập tức đi đến Tam Hợp lâu. Hắn muốn hoàn thành cuộc hẹn này.
Cuộc hẹn này rốt cuộc như thế nào?
Trong đời người luôn có những cuộc hẹn không thể tưởng tượng được, cũng không thể kiểm soát và dự đoán.
Vương Tiểu Thạch chỉ cảm thấy hiếu kỳ và thú vị, không hề cảm thấy nặng nề, bởi vì hắn vốn không hề xem nặng thành bại, không quá coi trọng hiểm nguy.
Không xem trọng được mất, đối với mình luôn là một chuyện tốt. Thả lỏng một chút và toàn lực ứng phó, hai chuyện này tuyệt đối có thể song hành.
Cho nên Vương Tiểu Thạch trên đường đi vẫn có tâm tình quan sát đường phố náo nhiệt này.
Trước hiệu buôn có một lão nhân và một thiếu nữ đang làm xiếc. Lão nhân kia có vẻ mặt tang thương, trong mắt toát lên sự quan tâm đối với thiếu nữ. Cô gái kia lại thỉnh thoảng mỉm cười phong tình, chiếc khăn xanh trên tóc mềm mại lay động. Nhìn tư thái xinh đẹp đó, Vương Tiểu Thạch chợt thầm nghĩ: “Chỉ riêng tình cảnh của những cô gái giang hồ bán nghệ này, đã đủ cho người ta viết một bộ sách miêu tả cảnh ngộ và thân thế của bọn họ…”
Còn có bốn gã trung niên khiêng kiệu vừa nâng một chiếc kiệu lớn xa hoa đặt ở trong sân phía trước tượng sư tử bằng đá. Bọn họ chỉ là trung niên, nhưng vòng eo đã quen khom xuống và làn da quanh năm dầm mưa dãi nắng, làm cho người ta tưởng rằng bọn họ chỉ là những kẻ ăn mày đã về già. Có điều những bắp thịt trên mình trần của bọn họ lại rắn chắc có lực, không khác gì so với những người trẻ tuổi.
Có lẽ, những kẻ nghèo kiếm cơm ăn trên giang hồ đều có thể lực mạnh mẽ, nhưng tâm linh lại tràn ngập tang thương.
Hiệu buôn vẫn náo nhiệt như trước, một ông chủ nhỏ bán đồ thêu thùa may vá đang cùng một tiểu nha hoàn ăn mặc trang điểm xinh đẹp liếc mắt đưa tình. Một vị phu nhân giàu có ăn bận xanh xanh đỏ đỏ, mang vàng đeo bạc, còn khảm mấy chiếc răng vàng đang trách mắng đứa nhỏ trước giờ được nuông chiều nên không nghe lời, dặn nó không nên chạy loạn trên đường, không được dính dáng đến những kẻ nghèo khó. Một gã gia đinh đang đỡ cậu ấm chủ nhân xuống ngựa, một người khác lại đang tắm rửa cho ngựa.
Người mua gà đang trả giá với người bán gà, có lẽ đã quên đám gà đất, gà đen, gà rừng trong sọt tre kia vốn không đồng ý nên kêu lên quang quác. Ngựa trong chuồng cũng vì thức ăn không hài lòng nên bắt đầu hí dài. Tất cả âm thanh đan thành một phiến hỗn loạn.
Lão bán thịt heo có khuôn mặt béo múp, cái bụng béo phì lộ ra từng chùm lông đen. Lão ta hiển nhiên đang rất bất mãn với vị phu nhân vừa ốm vừa gầy xách theo một giỏ thức ăn lớn, trong giỏ đều là rau thơm, hành tây, củ gừng thừa dịp người ta không để ý vét đi một ít từ sạp rau. Bà ta không ngừng cò kè mặc cả với lão. Lão quyết định không bán nữa, cũng không muốn bán, bởi vì lão và thịt heo của lão đều có tôn nghiêm, không muốn bán đi với giá rẻ như vậy. Cho nên lão trừng mắt dùng con dao cắt thịt chặt lên xương heo nghe lộp cộp, muốn hù dọa vị phu nhân kia. Có điều vị phu nhân kia lại không hề sợ, xem việc ứng phó với loại người đã quá quen mắt này là việc thường ngày, vẫn nâng ngực vểnh mông không ngừng ép giá.
Vương Tiểu Thạch cảm thấy rất thú vị.
Hắn vừa đi đến Tam Hợp lâu, vừa nghĩ ra một chuyện rất thú vị. Nếu những người trong hiệu buôn này đều giống như trong câu chuyện của một vị võ lâm tiền bối ghi lại, bỗng nhiên biến thành những sát thủ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc ra tay với mình, vậy mình sẽ ra sao?
Hắn nghĩ như vậy, lại càng cảm thấy thú vị.
Ngay cả lão bà bà và tiểu cô nương ngồi trên viên gạch nhỏ bán chè đậu đỏ hạt sen, hắn đều cảm thấy rất thú vị.
Còn có tên ăn mày nhỏ dưới Tam Hợp lâu, ngửi ngửi mùi rượu lại thèm chảy nước miếng, hắn cũng cảm thấy vô cùng thú vị.
Càng thú vị là bên dưới Tam Hợp lâu, trong nhà ăn đang có một người.
Trong quán rượu đương nhiên phải có người, không có gì đặc biệt.
Quán rượu không có người thì không thể tiếp tục làm ăn. Đối với quán rượu tiệm cơm, càng nhiều người dĩ nhiên là càng tốt.
Khách trong quán rượu không phải người, đó mới là chuyện lạ.
Người này đương nhiên cũng là người, có điều Vương Tiểu Thạch vừa nhìn lại không cảm thấy hắn là người.
Không phải người, mà là thùng cơm.
Trên bàn người này có ba mươi mốt cái chén không chồng lên nhau, còn cao hơn so với đầu người.
Hơn nữa người này vẫn còn đang ăn cơm, chỉ ăn cơm, không có đồ ăn.
Trên bàn của hắn còn có mười bảy chén cơm.
Nhìn người nọ ăn cơm một cách ngấu nghiến, chỉ cần được ăn cơm chứ không cần sảng khoái, giống như cơm trước mắt này là nhan như ngọc, là hoàng kim ốc, chẳng những hương thơm ngào ngạt mà còn nóng bỏng, xinh đẹp động lòng người.
Cũng không biết là hắn không thích đồ ăn, hay là vì gọi cơm quá nhiều nên gọi không nổi đồ ăn. Hắn chỉ ăn cơm, không ăn đồ ăn, giống như cơm trong những chén khác nhau này là những sơn hào hải vị của hắn.
Chẳng những không có đồ ăn, cũng không có rượu.
Đối với loại khách hàng này, chủ quán đương nhiên không hoan nghênh lắm.
Bởi vì chỉ cần khách kêu vài đĩa thức ăn, liền có thể danh chính ngôn thuận kiếm chác một ít dễ như ăn cháo. Nếu như khách hỏi, chủ quán có thể nói rằng món ăn này rất đặc biệt, bởi vì có thêm vào một chút bào ngư, vây cá, thịt linh dương các loại, những nguyên liệu trân quý này vừa hợp với thân phận của khách.
Khách nghe xong, hơn phân nửa đều ngậm lấy cây tăm, chắp tay hài lòng rời đi, cũng quên mất nhớ lại xem vừa rồi trong thức ăn thật sự có những “nguyên liệu quý giá” này không.
Có điều đối người với chỉ gọi cơm trắng, ngoại trừ tính tiền theo số chén, ngươi còn có biện pháp nào để “bòn rút” bạc của hắn? Huống hồ một kẻ ngay cả đồ ăn cũng không gọi nổi, sao có thể mong hắn sẽ trả giá tiền công phục vụ cao?
Thông thường có rất nhiều người chỉ ăn cơm không không nhìn thấy bạc thì cũng chẳng thấy người, cho nên cái “thùng cơm” vừa béo, vừa đen, vừa đáng yêu này có chìa tay, giơ tay, thậm chí gần như muốn khoa tay múa chân, vung tay kêu lớn, tiểu nhị đều làm như không thấy, không chịu thêm đồ ăn hay thêm cơm cho hắn.
Tiểu nhị cũng hiếm khi có cái “đặc quyền” này, “phụng chỉ” không nghe không đáp với khách như vậy. Về phần chưởng quỹ và cửa tiệm, trước giờ đối với loại “khách” ăn cơm không gọi đồ ăn cũng chưa từng “hoan nghênh”.
Vị khách béo mập kia đành phải theo kiểu “quý khách tự lo”. Nhưng nhìn dáng vẻ hắn ăn cơm, chẳng những toát ra thần sắc tôn kính đối với cơm thừa trong chén, còn có một vẻ thành kính với những hạt cơm trắng này. Hắn luôn luôn ăn sạch cả hạt cơm cuối cùng trong chén, mυ'ŧ sạch cả đôi đũa, nuốt “ực” một tiếng vào bụng, sau đó trừng mắt ngẩn ra một hồi, giống như thương tiếc cho hạt cơm đã rơi vào trong dạ dày của hắn, lại giống như đang thưởng thức dư vị mỹ diệu khi cơm vào trong bụng, một lúc sau hắn mới dùng tay trái nâng chén, tay phải cầm đũa, lại ăn thêm chén nữa, dáng vẻ hoàn toàn khoan khoái.
Giống như là người si kiếm đối đãi với kiếm của mình, người yêu tranh đối đãi với tranh của mình.
Có điều người trước mắt này không phải yêu kiếm hay tranh vẽ, mà là cơm.
Vương Tiểu Thạch cười.
Hắn cảm thấy người này không thể xem như một “thùng cơm”, nhiều nhất cũng chỉ là một “thùng đựng gạo”, bởi vì hắn lại đang tiếp tục giơ tay kêu cơm.
Lần này ngay cả tiểu nhị cũng không thể không để ý đến hắn, bởi vì hắn đã trở thành “kỳ tích”.
Một người có thể nuốt trôi nhiều cơm như vậy mà không bội thực chết, tuyệt đối có thể xem là “kỳ tích”.
Đối với một kẻ không trả nổi tiền đồ ăn và một “kỳ tích”, mọi người sẽ luôn đối xử khác biệt một chút.
Cho nên tiểu nhị lập tức đưa đến năm chén cơm.
Không phải một chén mà là năm chén, bởi vì vị khách mắt tròn, mũi tròn, mặt tròn, tai tròn, miệng tròn, ngay cả lông mi cũng tròn (bụng và dáng người đương nhiên càng tròn) này vừa vào quán đã nói: “Mỗi lần thêm cơm thì cứ đưa năm chén một lần.”
Xem ra vị “khách” này xem một chén cơm không phải là cơm, ít nhất phải năm chén mới có thể xem như “có gì vào bụng”.
Ngay lúc Vương Tiểu Thạch cảm thấy người này rất thú vị, so với mình còn thú vị hơn, đột nhiên gặp phải tập kích.
Người đánh lén hắn không phải là cô gái giang hồ mãi võ kia, không phải ông chủ nhỏ bán đồ thêu thùa may vá và tiểu nha hoàn, không phải là cậu ấm, không phải tiểu hài tử, không phải người khiêng kiệu, không phải vị phu nhân giàu có, cũng không phải vị phu nhân gầy ốm, lại càng không phải lão bán thịt heo và người bán gà, không phải gia đinh tắm ngựa cởi yên, cũng không phải tên ăn mày thèm uống rượu và bà cháu bán chè, mà là ba kẻ không hề liên quan, không hề nổi bật.
Bởi vì ba người này không hề nổi bật, không hề thu hút, cho nên những người nhìn thấy đều không chú đến bọn họ.
Bọn họ thật sự quá bình thường.
Bọn họ chỉ là ba người qua đường.
Một người mặc y phục màu xám nhạt, một người mặc áo dài màu xám đậm, còn một người mặc áo khoác màu xám đến trắng bệch, từ ba phương hướng khác nhau, vì ba lý do khác nhau và rất bình thường cùng đi về phía Vương Tiểu Thạch. Ngay khi còn cách Vương Tiểu Thạch ba thước, bọn họ đột nhiên đồng thời ra tay.
Vừa ra tay chính là sát chiêu.
Ba sát thủ này đã chặn đứng tất cả đường lui của Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch không còn đường lui, cũng không kịp chống đỡ.
Ba người này xuất thủ không hề tầm thường, cho dù là nhà họ Lưu tại Lạc Dương tinh thông võ thuật của các nhà các phái, nhìn thấy cũng không nhịn được phải kêu lên một tiếng:
- Hay!
Vương Tiểu Thạch cũng bật thốt lên một tiếng:
- Hay!
Hắn đột nhiên gặp phải sát chiêu đặc sắc như vậy, nhất thời cũng quên mất là đang tấn công vào mình, lại biến thành người bình luận trầm trồ khen ngợi.
Hay thì có hay, nhưng nếu một người mất đi tính mạng, vậy thì sẽ rất không hay, thậm chí cũng chẳng còn thứ gì hay hoặc không hay nữa.
Hắn cũng tại khoảnh khắc kẻ địch ra tay mới biết được đó là “kẻ địch”, hơn nữa còn đang “ra tay”.
Bình thường vào lúc này, tiên cơ mất hết, muốn né tránh hay đón đỡ đều đã không còn kịp. Khi cao thủ giao đấu với nhau, tiên cơ chính là mấu chốt mang tính quyết định.
Vương Tiểu Thạch không thể lui.
Ba mặt gặp địch, có khi còn đáng sợ hơn so với bốn phía gặp địch, bởi vì kẻ địch để lại cho ngươi một “đường lui”, rất có thể chính là “đường chết”.
Vương Tiểu Thạch cũng không định liều mạng, bởi vì người đi đường quá nhiều, hắn không muốn cũng không đành lòng làm bị thương người vô tội.
Khi hiệp đạo và ma đạo gặp nhau, hiệp đạo thường thường thất bại, đa phần là vì ma đạo có thể không từ thủ đoạn, còn hiệp đạo lại không thể làm tổn hại đến đạo nghĩa, cho nên bị hạn chế rất nhiều.
Nhưng Vương Tiểu Thạch lại có phương pháp ứng phó của hắn.
Hắn nhảy lên trời.