Ôn Nhu hận.
Từ trước đến giờ nàng chưa từng gặp một nam tử nào như vậy, không hề tôn trọng nàng, không hề xem trọng nàng, thậm chí có thể nói là không để nàng vào mắt.
Nàng cảm thấy rất ủy khuất.
Nàng thấy dáng vẻ của đối phương bình thản ung dung, lông mày sáng sủa, hào hiệp tự cao, lại càng hận thấu xương.
Bạch Sầu Phi lên tiếng:
- Cho dù kẻ đó là ai thì vẫn là một nhân vật không thể khinh thường.
Triệu Thiết Lãnh nhìn Vương Tiểu Thạch nói:
- Xem ra ngươi cũng là một nhân vật không thể khinh thường. Đi theo ta, ta sẽ trọng dụng ngươi.
Vương Tiểu Thạch ôn hòa nói:
- Ngươi khinh thường ta cũng tốt, xem trọng ta cũng được, dù sao đều không quan trọng. Ta chính là ta, ta sẽ không vì ngươi xem trọng mà thấy mình quan trọng, cũng sẽ không vì ngươi xem thường mà tự khinh rẻ mình. Đấu tranh giữa Lục Phân Bán đường Kim Phong Tế Vũ lâu, ai thắng ai thua ta cũng không quan tâm. Ta chỉ muốn biết một việc.
Hắn chỉnh sắc mặt hỏi:
- Có phải vì để phá hủy danh dự của Lục Phân Bán đường, cho nên ngươi cố ý mượn những kẻ giang hồ tạp kỹ, gánh hát và thương nhân này làm những chuyện thương thiên hại lý?
Triệu Thiết Lãnh nói:
- Lục Phân Bán đường muốn duy trì quy mô lớn như vậy, nuôi sống nhiều thủ hạ như vậy, đương nhiên phải có những vụ buôn bán ngầm, chuyện này mọi người đều biết, vốn không cần ta phải thêm vào. Nhưng Lục Phân Bán đường tại Hồ Bắc quả thật rất có thanh danh, thế lực lớn mạnh, nhiều võ lâm hảo hán quên mình phục vụ. Ta không dùng kế này, làm sao có thể khiến cho tuần phủ đại nhân vốn cấu kết với Lôi Tổn đổi cờ, quay sang kết giao với Tô công tử, thanh trừ thế lực của Lục Phân Bán đường. Huynh muội họ Lệ, họ Đinh và Cố Hàn Lâm vốn không phải là kẻ tốt lành gì, lại thêm chuyện lần này khiến cho toàn quân bị diệt, thế lực của Lục Phân Bán đường tại vùng Hồ Bắc này sớm muộn gì cũng sẽ bị nhổ tận gốc.
Vương Tiểu Thạch nhíu mày nói:
- Những người đó đúng là đã tin lầm ngươi.
Chỉ thấy Lệ Đan và Lệ Tiêu Hồng nằm trên đất tỏ vẻ giận dữ.
Triệu Thiết Lãnh cười lạnh nói:
- Người tin lầm ta chính là Lôi Tổn tổng đường chủ, những kẻ này chỉ là uổng mạng mà thôi.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Nữ nhân này vẫn còn có chút nhân tính, tội không đáng chết.
Lệ Tiêu Hồng mặc dù bị khống chế huyệt đạo, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt mắng:
- Họ Triệu kia! Ta mặc kệ ngươi là họ Tiết hay là họ Triệu, ngươi làm những chuyện thất tín bội nghĩa này, ta có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!
Lệ Đan lại quát một tiếng:
- Muội tử!
Sau đó y nhẹ giọng cầu khẩn:
- Triệu đường chủ, xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho mạng chó của huynh muội ta! Về sau chúng ta sẽ làm trâu làm ngựa, tùy ý cho ngài sai khiến, quyết không sinh hai lòng.
Triệu Thiết Lãnh nói:
- Làm trâu làm ngựa à? Trong Diêm La điện cũng có chức vụ này, xuống đó làm cũng vậy thôi.
Lệ Đan vẫn năn nỉ:
- Triệu đường chủ! Chuyện đêm nay ta nhất định sẽ không tiết lộ nửa câu, nếu như nói ra đảm bảo họ Lệ ta sẽ bị thiên lôi trừng phạt, không được chết tử tế.
Triệu Thiết Lãnh nói:
- Ngươi vốn đã không chết tử tế được.
Lệ Tiêu Hồng cả giận nói:
- Chết thì chết, cầu xin làm gì!
Lệ Đan cuống quít quát lên:
- Muội tử, nếu ngươi còn nói lung tung đắc tội với Triệu đường chủ, ta sẽ không để ý đến ngươi nữa.
Lệ Tiêu Hồng lớn tiếng nói:
- Ca, huynh đúng là hết hy vọng rồi! Chẳng lẽ huynh nghĩ đêm nay hai ta còn có thể sống hay sao?
Triệu Thiết Lãnh cười nói:
- Lệ Tiêu Hồng, ngươi lớn giọng là muốn gây ồn ào cho mọi người biết chuyện phải không? Đáng tiếc, trong nhà trọ này từ trên xuống dưới đều là người của ta, những kẻ khác đã bị gϊếŧ sạch rồi.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Cái gì, ngay cả những người tàn tật kia ngươi cũng gϊếŧ rồi?
Triệu Thiết Lãnh cười ha hả nói:
- Chuyện này thì không có. Những kẻ đó là dùng để nộp cho quan lĩnh công, cũng là chứng cứ phạm tội của Lục Phân Bán đường.
Vương Tiểu Thạch lúc này mới thở phào, hỏi:
- Trong ngăn tủ có một cái hòm, trong hòm là con trai một của Văn tuần phủ phải không?
Bạch Sầu Phi cười đáp:
- Đây là phần mở đầu của ván cờ mà Tiết Tây Thần đã xếp đặt. Không có nó, Văn tuần phủ và đám cẩu quan chưa chắc đã thay lòng đổi dạ. Còn nếu như ngay cả công tử của Văn thanh thiên mà Lục Phân Bán đường cũng dám động đến, tự nhiên sẽ thành kẻ địch.
Triệu Thiết Lãnh đi đến, vươn hai tay phá tan chiếc tủ gỗ, kéo ra một cái hòm. Y hạ cổ tay vặn một cái, ổ khóa lập tức bị bẻ đi, sau đó tung một cước mở hòm ra.
Một đứa trẻ mặt mày thanh tú, mũi nhỏ phong phanh đang nằm co lại trong hòm, giống như chìm trong mộng không thể tỉnh lại. Vương Tiểu Thạch vừa nhìn liền biết đứa trẻ này đã bị đánh thuốc mê, trên người không có gì khác thường, có lẽ còn chưa bị hạ độc thủ. Đồng thời hắn cũng hiểu được vì sao trong tủ tối đen lại có tiếng hít thở chậm rãi đều đặn như vậy.
Triệu Thiết Lãnh càng tỏ ra phóng khoáng:
- Lần này đám Văn đại nhân và Luyện tổng binh nhất định sẽ rất hài lòng.
Bạch Sầu Phi nói:
- Chắc hẳn Tô công tử cũng rất hài lòng đối với ngài.
Triệu Thiết Lãnh cười nói:
- Thật ra tất cả đều nhờ Bạch huynh trợ giúp. Ta còn có một chuyện lớn, phải làm xong mới xem là đại công cáo thành.
Ôn Nhu không nhịn được nói:
- Nói bậy, đại sư huynh không phải là người như thế, huynh ấy sẽ không bảo ngươi làm những chuyện như vậy!
Triệu Thiết Lãnh không để ý đến nàng, quay đầu nhìn huynh muội họ Lệ trên mặt đất, sau đó quay sang Vương Tiểu Thạch nói:
- Ngươi hãy suy nghĩ lại! Ta dọn dẹp hai người bọn chúng, sau đó sẽ nghe tin tốt của ngươi.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Không cần phải suy nghĩ.
Triệu Thiết Lãnh nhíu mày:
- Hử?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ta đã quyết định rồi.
Khuôn mặt Triệu Thiết Lãnh liền giãn ra:
- Cuối cùng thì ngươi cũng thức thời, rất có tiền đồ.
Dứt lời liền đi về phía Lệ Tiêu Hồng.
Vương Tiểu Thạch lách ngang một bước, chắn ở trước người Lệ Tiêu Hồng, nói rõ ràng từng chữ:
- Hôm nay người chết đã quá nhiều, ta không muốn thấy thêm người chết nữa. Huống hồ nữ nhân này cũng không đáng chết.
Triệu Thiết Lãnh hai mắt lóe sáng, nói một cách mỉa mai:
- Ả ta không đáng chết à? Cả đời ả ta làm nhiều việc ác, vốn là tội ác chồng chất. Ngươi muốn làm hộ hoa sứ giả sao?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Vừa rồi quyết định của ta chính là: hôm nay quyết không để cho ngươi gϊếŧ thêm người.
Triệu Thiết Lãnh lui một bước, đưa mắt nhìn Vương Tiểu Thạch, gật đầu ba lần liên tục nói:
- Được, được, được!
Vương Tiểu Thạch vẫn đối mặt với Triệu Thiết Lãnh, nhưng con ngươi thì lại liếc sang Bạch Sầu Phi, nói:
- Bạch huynh, huynh giúp bên nào?
Bạch Sầu Phi khoanh tay lui lại bảy bước, nói:
- Đêm nay là lần thứ hai ta và ngươi gặp mặt. Ta cũng chỉ gặp Triệu đường chủ bốn lần, buôn bán với y cũng đã xong. Ngươi và y đều là bằng hữu của ta, ta sẽ không giúp ai cả.
Ôn Nhu chợt nhảy đến bên canh Vương Tiểu Thạch, oán giận nói:
- Ta giúp ngươi…
Ôn Nhu còn chưa dứt lời, Triệu Thiết Lãnh đã sấn đến, tung một cước quét ngã nàng.
Ôn Nhu vừa ngã xuống, song quyền của Triệu Thiết Lãnh đã đến trước mặt và ngực Vương Tiểu Thạch. Vương Tiểu Thạch đã không còn tránh kịp.
Triệu Thiết Lãnh biết mình lại sắp gϊếŧ thêm một người.
Trong mắt y, Vương Tiểu Thạch đã là một người chết.
Y cũng không sợ Tô công tử trách cứ.
Bởi vì những chuyện mà y đã làm, cộng thêm hành động sau này, đó đều là công lao rất lớn. Tô công tử luôn luôn thưởng phạt rõ ràng. Làm cho sư muội của Tô công tử ngã, đó chỉ là chuyện cỏn con, sẽ không bị bất cứ hậu quả nào. Y cũng chưa từng có ý muốn gϊếŧ nàng.
Thân chí y còn cảm thấy hơi tiếc nuối.
Vương Tiểu Thạch là một nhân tài, y nhìn ra được.
Nếu là nhân tài mà y không thể sử dụng, không bằng trước tiên đưa hắn vào trong quan tài.
Y chờ nghe tiếng xương gãy của Vương Tiểu Thạch.
Tiếng xương mặt vỡ và tiếng xương ngực vỡ không giống nhau. Tiếng xương mặt khá rõ, còn tiếng xương ngực khá trầm, nếu so sánh thì tiếng xương sườn gãy vẫn giòn hơn một chút.
Có điều xương mặt gãy thì càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Triệu Thiết Lãnh đã đánh nát xương ngực của rất nhiều người, cho nên y thích đánh vào mặt kẻ địch hơn.
Giống như khi y đánh vào mặt Hoắc Đổng.
Đập nát xương mặt của một người đã cùng y vào sinh ra tử, tương giao nhiều năm, trước khi chết còn hiện lên vẻ nghi hoặc không dám tin, đối với Triệu Thiết Lãnh là chuyện vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ và khoái trá.
Y quả nhiên nghe được tiếng xương gãy.
Không phải xương mặt, cũng không phải xương sườn, mà là xương cổ tay.
Là âm thanh do cổ tay trái của y phát ra.
Giòn giã dễ nghe.
Tay phải của Vương Tiểu Thạch vẫn đặt trên thân kiếm.
Vỏ kiếm cổ xưa và tao nhã, nhìn không thấy thân kiếm. Chuôi kiếm dài bằng một phần ba thân kiếm, khảm những viên ngọc tròn, hơi cong một chút. Đầu cạnh có dạng lưỡi đao, phát ra một vệt sáng nhạt như ngọc bích. Thoạt nhìn giống như một thanh đao và một thanh kiếm nối liền với nhau.
Thế nhưng Vương Tiểu Thạch chưa hề rút kiếm.
Hắn cũng không né tránh.
Bàn tay trái của hắn nhanh như chớp chuẩn xác chặt vào trên cổ tay trái của Triệu Thiết Lãnh, “bặc” một tiếng, cổ tay kia liền mềm nhũn rũ xuống.
Năm ngón tay của Vương Tiểu Thạch co lại, giơ lên chặn đứng nắm tay phải của Triệu Thiết Lãnh.
Triệu Thiết Lãnh đột nhiên thu tay lại.
Y hung hăng trừng mắt nhìn Vương Tiểu Thạch.
Sau đó y dùng tay phải đỡ lấy tay trái, xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Là tiếng vỗ tay của Bạch Sầu Phi.
- Võ công giỏi!
Bạch Sầu Phi chân thành nói:
- Ta biết võ công của ngươi cao, nhưng không ngờ ngươi có thể không động đến kiếm mà làm hắn bị thương. Ta còn tưởng rằng có thể từ kiếm pháp của ngươi dò xét được sư môn. Vừa rồi ngươi có ý để lại cho hắn một cái cổ tay, nếu không thì hắn chỉ còn một đôi chân để chạy trốn mà thôi.
Ôn Nhu nghe không hiểu.
Bởi vì nàng không thấy rõ lắm.
Trận chiến vừa rồi diễn ra trong nháy mắt, thật sự quá nhanh.
- Thật ra ngươi làm như vậy đối với Triệu Thiết Lãnh chỉ có lợi.
Bạch Sầu Phi nói:
- Nếu như hắn không có chuyện gì, ngươi nghĩ người khôn khéo như Lôi tổng đường chủ sẽ không sinh nghi sao? Chuyện này càng khiến cho hắn thuận lợi lĩnh công hơn.
- Người thâm trầm giống như hắn, cho dù ta không đả thương, hắn cũng sẽ lo liệu ổn thỏa.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Chỉ là ta không thích hắn vì đạt được mục đích mà gϊếŧ quá nhiều người, gây quá nhiều nghiệp chướng, cho nên muốn giáo huấn hắn một chút.
- Đêm nay kẻ gϊếŧ người nhiều nhất là ta chứ không phải hắn.
Bạch Sầu Phi cười nói:
- Như vậy đủ cho ngươi bận rộn cả đời rồi.
Vương Tiểu Thạch nhún vai nói:
- Ta còn trẻ, ta không quan tâm.
Ôn Nhu dùng đôi mắt như nước mùa thu nhìn Bạch Sầu Phi, lại nhìn sang Vương Tiểu Thạch, bỗng nhiên nói:
- Quái nhân, quái nhân, một nhà quái nhân, một chỗ quái nhân, một cặp quái nhân.
Bạch Sầu Phi hất mày hỏi:
- Ôn cô nương sao lại đến cái nơi quái nhân này?
Ôn Nhu cho rằng Bạch Sầu Phi đang hỏi nàng một cách nghiêm túc, điều đó ít ra cũng khiến cho nàng có cảm giác được coi trọng, liền liếʍ liếʍ đôi môi đỏ mọng, đôi má hồng ẩn hiện, nói:
- Sư phụ và cha mẹ ta muốn ta đến kinh thành giúp sư huynh. Ta trên đường dạo chơi, tình cờ nghe nói nơi này có người bắt cóc trẻ con, ngay cả con cái của mấy viên đại quan cũng mất tích, vất vả lắm mới tra được đầu mối, mai phục trên nóc nhà, sau đó…
Bạch Sầu Phi trêu ghẹo:
- Sau đó bị người ta lôi cổ xuống.
Ôn Nhu chống tay lên chiếc eo nhỏ nhắn, trừng mắt giận dữ nói:
- Hừ, lôi cổ ta xuống à? Bản cô nương nếu là…
Vương Tiểu Thạch đột nhiên kêu lên:
- Cẩn thận…
Chỉ nghe một tiếng “vù”, song cửa sổ kêu lên lách cách.
Ôn Nhu chỉ cảm thấy trên đầu mát lạnh, một bóng người nhảy bổ đến. Trong lúc vội vàng nàng cũng quên sạch hết chiêu thức, luống cuống đành ra bảy tám chiêu. Người nọ dùng một tay kéo nàng xuống, nằm sấp trên mặt đất.
Ánh nến bỗng nhiên vụt tắt.
Tại khoảnh khắc trước khi ánh nến vụt tắt, một người khác đã quát khẽ bay lên nóc nhà.
Ánh trăng màu bạc ngã về phía tây, vừa vặn chiếu xuống lỗ hổng trên mái ngói, trong phòng không đến nỗi hoàn toàn tối đen.
Ôn Nhu không biết đã xảy ra chuyện gì.
Người nọ vẫn đè lên người nàng.
Hơi thở mãnh liệt của nam tử truyền đến.
Ôn Nhu vốn đang giãy dụa, muốn chửi ầm lên, lúc này bỗng nhiên cũng hiểu chuyện yên tĩnh lại.
Người trên nóc nhà giống như một trận khói nhẹ lướt xuống.
Ôn Nhu cảm thấy thân pháp của người này so với âm hồn còn nhẹ hơn.
Người đè lên nàng cũng đứng dậy.
Vừa rồi nàng cảm thấy giống như bị một ngọn núi đè lên, lúc này mới được giải thoát.
Nàng ngơ ngác đứng dậy. Người áo trắng như âm hồn kia đã đốt sáng ngọn nến.
Đêm nay ánh nến trong phòng đã tắt ba lần.
Lần đầu tiên là Ôn Nhu từ trời hạ xuống, ánh đao lướt qua ánh nến, đứng trong vòng vây của mọi người.
Lần thứ hai là biến động xảy ra, Triệu Thiết Lãnh và Bạch Sầu Phi gần như đã gϊếŧ hết người trong phòng, còn xuất hiện một Vương Tiểu Thạch.
Đây là lần thứ ba nến tắt.
Khi ánh nến sáng lên, cảnh tượng sẽ như thế nào?
Ôn Nhu bỗng nhiên cảm thấy, mỗi lần ánh nến lại sáng đều giống như vén lên màn đêm dày dặc, dùng đôi tay mềm mại đánh thức chính mình.
Ánh nến mờ mịt lắc lư, cũng giống như ánh ban mai đánh thức bình minh.
Một cái ly.
Vương Tiểu Thạch đang nhìn một cái ly.
Cái ly cũng không có kỳ lạ, nhiều nhất cũng chỉ là hoàn chỉnh hay vỡ vụn.
Nhưng cái ly này lại cắm vào trong cột nhà.
Miệng ly đã hoàn toàn ghim vào trong cột, chỉ có đáy ly vẫn lộ ra một đoạn nhỏ không đến nửa phần.
Cái ly này cũng không có gì đặc biệt, cũng làm bằng sứ trắng khảm hoa xanh, là loại ly mà người thường hay dùng.
Cái ly làm bằng sứ, vốn là vật dễ vỡ. Nhưng cái ly này này lại hoàn toàn cắm vào trong gỗ, không hề có một vết rạn nào.
Nếu có chỗ kì lạ thì đó là ven mép ly vẫn còn dính mấy sợi tóc màu đen, một mảnh vải trắng nhỏ, còn có một chút vết máu. Ôn Nhu bỗng nhiên trở nên thông minh.
Nàng rốt cuộc đã hiểu rõ.
Người đẩy ngã nàng là Bạch Sầu Phi vẫn luôn hờ hững.
Người bay lên nóc nhà tìm địch là Vương Tiểu Thạch có vẻ hơi ngờ nghệch kia.
Nàng bất giác vuốt vuốt tóc mai, lại thấy Bạch Sầu Phi giống như chẳng có việc gì hỏi:
- Người đâu?
Vương Tiểu Thạch vẫn nhìn chăm chú vào cái ly:
- Đi rồi.
Bạch Sầu Phi lại hỏi:
- Là ai?
Lông mày của Vương Tiểu Thạch vẫn chưa hề giãn ra:
- Ta chỉ thấy bóng người lóe lên, hơi cao và gầy một chút, nhìn không rõ, đuổi không kịp.
Lần này đến phiên Bạch Sầu Phi sững sốt. Với khinh công của Vương Tiểu Thạch mà còn đuổi không kịp, xem ra võ công của kẻ địch quả thật không tầm thường.
Ôn Nhu nhìn một bên mặt Bạch Sầu Phi, chỉ thấy phần mũi đầy đặn, viền mắt hõm sâu, xương mày nhô cao, tựa như một khuôn mặt được nặn ra, nhưng dáng vẻ của hắn lại giống như hoàn toàn không để ý.
Ôn Nhu càng hận.
Nhưng cho dù nàng có hận đến đâu, cũng hiểu được một việc, đó là có người ám toán bọn họ.
Sợi tóc nơi mép ly chính là của mình.
Mảnh vài trắng kia là một góc khăn trên đầu Bạch Sầu Phi.
Trên mi trái của Vương Tiểu Thạch có một vệt máu nhỏ đỏ tươi.
Người kia dùng một cái ly uống rượu ra tay ám toán, lại có thể từ một góc độ như vậy dự định một lần ám sát ba đại cao thủ.
Ôn Nhu đương nhiên cũng xem mình là cao thủ.
Nhưng cho dù nàng đánh giá mình cao tới đâu, lần này cũng không dám coi thường kẻ địch, bởi vì chỉ cần một cái ly nho nhỏ, thiếu chút nữa đã lấy mạng ba người ở đây.
Bạch Sầu Phi lẩm bẩm:
- Hay cho một cái ly.
Vương Tiểu Thạch dùng ngón tay chạm vào đáy ly, nhẹ nhàng giống như sợ thức tỉnh một người mà mình yêu mến:
- Người dùng ly làm ám khí, chẳng biết liệu có thể cũng giỏi thương pháp hay không?
Vương Tiểu Thạch vừa nói ra, Bạch Sầu Phi liền giật mình:
- Chẳng lẽ là hắn?
Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu đồng thời hỏi:
- Ai?
Bạch Sầu Phi vội nói:
- Một người.
Vương Tiểu Thạch quẹt vết máu trên mi, nhìn một chút, sau đó đưa vào miệng mυ'ŧ mυ'ŧ, đột nhiên vui vẻ nói:
- Ai da!
Lần này đến phiên Bạch Sầu Phi và Ôn Nhu cùng hỏi:
- Sao thế?
Vương Tiểu Thạch cười cười nói:
- Máu của ta thật ngọt.
Bạch Sầu Phi cũng cười nói:
- Ngươi đi mà nói với dơi và nữ quỷ hút máu ấy!
Ôn Nhu ngầm giận nói:
- Có phải ngươi muốn ám chỉ ta là nữ quỷ hút máu?
Bạch Sầu Phi cười nói:
- Vậy chẳng phải ta đang tự mắng mình là dơi mắt mù hay sao?
Ba người đều nở nụ cười.
Trong tiếng cười, vẻ mặt Bạch Sầu Phi vẫn không thay đổi, đột nhiên lên tiếng:
- Lại có người đến rồi.
Vương Tiểu Thạch nói tiếp:
- Lần này cũng không phải một người.