Thập Niên 90: Đồng Cam Cộng Khổ Cùng Ông Trùm Hương Giang

Chương 12

Cười xong, anh lại cảm thấy mũi cay cay.

Lần đầu gặp một cô gái hiểu chuyện và đáng thương đến vậy, cô lại lo lắng mình sẽ thiếu nước dùng.

Cả đời này, chưa từng có ai lo lắng cho Chu Gia Hòa như thế.

Ánh mắt anh dịu lại, đưa khăn mặt về phía cô, giọng nói ấm áp: "Không sao đâu, ngày mai vẫn có nước mà. Sau này mỗi ngày đều sẽ có."

"Anh sẽ đi làm thật chăm chỉ để có tiền mua thức ăn, có nước tắm, yên tâm nhé."

"Để anh lau tóc cho em."

Cố Kim Triều nhìn anh, ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường, ngước lên nhìn anh.

Trong ánh đèn mờ ảo, Cố Kim Triều có chút bối rối, nhìn vào cằm xương xương của người đàn ông trước mặt.

Chưa bao giờ có ai lau tóc cho cô, cô cũng chưa bao giờ cho phép ai lại gần mình như vậy, cứ như trong mơ.

Chu Gia Hòa chưa từng lau tóc cho ai, tay anh run rẩy nhưng vẫn nhẹ nhàng lau từng sợi tóc của cô.

Lại gần, anh mới ngửi thấy mùi hương thơm của tóc cô, loại dầu gội đắt tiền này thật sự rất thơm. Sau này anh muốn mua nhiều hơn nữa, để cô được dùng, mùi hương tuyệt vời như thế này mới xứng đáng với cô.

Cố Kim Triều cảm thấy lạnh, nên rất nhạy cảm với hơi ấm trên người anh.

Người đàn ông trước mặt giống như một lò sưởi di động.

Lạnh quá, cô rất lạnh.

Cố Kim Triều ngẩng đầu, đôi mắt trong veo không chút bụi trần.

Cô nói nhỏ: "Anh ấm áp quá, chúng ta có thể ngủ chung để sưởi ấm được không?"

Chu Gia Hòa ngẩn người, tim đập thình thịch.

Anh nhìn cô gái ngây thơ trước mặt, tự dặn lòng mình đừng nghĩ lung tung.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh cảm thấy tim mình như bỏ một nhịp.

Anh lắp bắp: "Ngủ... ngủ sao?"

Cố Kim Triều không hề ngại ngùng: "Anh ôm em, em lạnh."

Sưởi ấm, chỉ là sưởi ấm.

Chu Gia Hòa quẳng hết những suy nghĩ đen tối trong đầu đi, nhìn vào đôi mắt trong veo của người con gái, càng cảm thấy mình không xứng đáng với cô, càng đau lòng cho cô hơn.

Ở Hương Giang, mùa đông không quá lạnh giá, và trong thành phố sôi động này, không ai sợ lạnh như cô.

Anh cũng không biết, kể từ mùa đông năm ngoái, khi cô lang thang một mình, cô đã phải trải qua những gì.

Chu Gia Hòa gật đầu. Chiếc giường dưới có vẻ hơi lớn, anh kéo thêm một chiếc chăn xuống.

“Em nằm bên trong nhé.”

Cố Kim Triều nghe vậy, lặng lẽ nằm xuống.

Chu Gia Hòa dùng chăn quấn chặt cô lại, sau đó tự mình tắt đèn, rồi nằm xuống bên cạnh cô.

Cố Kim Triều định nói rằng như vậy thì hơi ấm không thể truyền qua lớp chăn được.

Nhưng ngay sau đó, cô cảm thấy một vòng tay ấm áp ôm lấy mình, một cánh tay nóng hổi luồn qua cổ cô, ôm chặt cô vào lòng.

Cơ thể anh nóng ran, cả nội tâm lẫn thể xác đều không thể kiềm chế được sự xáo động mãnh liệt. Nhưng trong lòng, anh vẫn rất rõ ràng về giới hạn của mình.

Cách lớp chăn mỏng manh, anh cẩn thận từng chút một, tuyệt đối không để cho cô chạm vào dù chỉ một tấc.

Anh ít khi chăm sóc người khác, đành phải vụng về duy trì khoảng cách như vậy, để cô không cảm thấy khó chịu.

Chu Gia Hòa nhẹ nhàng ôm lấy chăn, cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Như này, còn lạnh không?”

Cố Kim Triều thành thật trả lời: “Ấm lắm.”

Thật sự rất ấm...

Cô buông lỏng cảnh giác, ngủ say sưa.

Cô cũng không lo lắng về vấn đề an toàn.

Sau nhiều năm sống sót trong tận thế, cô đã rèn luyện được bản năng phòng vệ nhạy bén. Chỉ cần có chút nguy hiểm, cô có thể lập tức tỉnh giấc và phản ứng lại. Hơn nữa, trong vòng 10 giây, cô có thể xoay người và khống chế đối phương bằng hai chân.

Chu Gia Hòa nghe tiếng thở đều đều của cô, còn mình thì trằn trọc không ngủ được.

Trong lòng ôm một cô gái trẻ trung, máu nóng dâng trào, làm sao có thể giữ được bình tĩnh?

Anh tự nhủ mình là người tốt, không phải loại lưu manh, nên cảm thấy vừa lo lắng vừa vui sướиɠ.

Anh nghĩ ngợi lung tung, nếu một ngày cô gặp phải người xấu, bị bắt nạt thì phải làm sao?