Xuyên Đến Bộ Lạc Làm Đại Tư Tế

Chương 25: Hồ muối

“Yeah!” Thường Niệm làm một động tác tay đắc thắng.

Thấy Lệ nhìn mình đầy thắc mắc, cậu ngượng ngùng ho khan: “Ý tôi là tốt lắm, những thứ tôi vừa nhắc đến, có mấy chỗ như thế?”

“Cả ba chỗ đều có.”

“Cả ba?” Thường Niệm cảm thấy như có một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, khiến đầu óc quay cuồng. Tuy nhiên, cậu vẫn bình tĩnh lại và hỏi tiếp: “Chúng nằm ở đâu? Có xa bộ lạc không?”

“Con sông thường cạn nước là gần nhất, đi theo hướng đó từ bộ lạc, chẳng mất nhiều thời gian là tới.” Lệ chỉ về phía bắc của bộ lạc.

“Con sông này thường khô cạn vào những ngày nóng nhất, nếu mưa nhiều có thể sẽ cạn muộn hơn. Còn hồ nước đắng thì nằm về hướng mặt trời lặn, nếu khởi hành lúc bình minh, khi mặt trời lêи đỉиɦ là sẽ đến nơi. Đội săn ít khi đến đó, vì ngoài nước hồ đắng, cây cỏ ở đó cũng chỉ có một loại duy nhất, hầu như không có động vật. Mấy ngọn núi quanh đó thì trơ trọi, chẳng có gì.”

Nghe Lệ nói vậy, Thường Niệm đã có nhận định của riêng mình. Cậu hỏi tiếp: “Anh nói chỉ có một loại cỏ, có phải nó rất cao không?” Cậu đưa tay ra chỉ tầm ngang bụng, “Chừng này cao, trên có mấy hạt nhỏ màu xanh ấy.”

“Đúng vậy,” Lệ xác nhận, “Nhưng mấy hạt nhỏ màu xanh đó đắng lắm, không ăn được.”

Thường Niệm phẩy tay, “Cỏ kiềm không phải để ăn, nó có công dụng khác, rất hữu ích.”

“Cỏ kiềm?” Lệ lẩm nhẩm từ mới.

Bút than của Thường Niệm nhanh chóng viết lên mảnh tre, cậu phấn khích nói: “Rất có thể là cỏ kiềm. Nếu đúng như tôi nghĩ, Lệ, bộ lạc chúng ta sắp phát tài rồi!”

Lệ nghĩ hôm nay nắng hơi chói, nên mới thấy người trước mặt như đang phát sáng. Anh cố nắm bắt chỗ mà mình chưa hiểu và hỏi: “Phát tài là gì?”

Thường Niệm chợt nhớ ra, xã hội bây giờ vẫn còn dùng vật đổi vật, chưa có khái niệm tiền bạc, nên giải thích: “Chúng ta có thể sẽ có rất, rất nhiều muối.”

Dù trí nhớ kiếp trước không còn nhiều, nhưng Thường Niệm vẫn biết rằng ở thời điểm này, muối là thứ vô cùng quý giá, còn hơn cả vàng ở thời phong kiến.

Lệ không tỏ ra vui mừng mà ngược lại, nét mặt anh càng trở nên nghiêm trọng: “Cậu định đi đến đó sao?”

Thấy vẻ mặt của anh thay đổi, Thường Niệm nhận ra điều gì đó không ổn, liền hỏi ngược lại: “Có gì không ổn à?”

“Nơi đó bị nguyền rủa, thậm chí cả động vật cũng ít khi xuất hiện.” Lệ cảnh báo.

“Rồi sao nữa?” Thường Niệm bình tĩnh hỏi.

Lệ khựng lại, chỉ hơi giật giật ở đuôi lông mày, nhưng vẫn nhấn mạnh: “Vùng đất bị nguyền rủa rất nguy hiểm.”

“Nguy hiểm ở đâu? Nếu có người đã đi đến đó và thấy cỏ kiềm, vậy người đó đâu rồi? Chết rồi à?”

Lệ: ...Thực ra là chưa.

Nơi đó, anh ta đã từng đến khi biên giới của bộ lạc mới được xác định. Vì càng đi về phía hoàng hôn thì cây cối, hoa lá và thú rừng càng ít, nên biên giới phía tây là nơi được định sau cùng.

Sau khi trở về từ biên giới phía hoàng hôn, Lệ đã kể lại tất cả những gì anh thấy cho Đại Tư tế. Đại Tư tế bảo rằng, nơi đến cả thú rừng cũng không dám bén mảng chắc chắn là một vùng đất bị nguyền rủa. Từ đó, bất kỳ ai đi tìm biên giới, khi đến gần hồ muối đều quay đầu trở lại.

Họ yên tâm về biên giới phía tây không chỉ vì có hồ muối mà còn bởi vì phía tây hồ muối hầu như chỉ là vùng đất hoang vu, không cây cỏ, không nước, cũng chẳng có thú rừng. Không một ai có thể sống sót ở đó, càng không có bộ lạc nào nghĩ đến việc xâm chiếm vùng đất bị nguyền rủa.

Tuy nhiên, những người từng đến đó trở về dường như không gặp vấn đề gì đáng lo ngại.

Nhìn phản ứng của anh, không cần trả lời cũng biết rõ câu trả lời. Thường Niệm nhấn mạnh: “Nơi đó là hồ muối, có muối chứ không phải vùng đất bị nguyền rủa đâu.”

Lệ không có vẻ gì nhẹ nhõm. “Muối không phải từng khối sao? Sao lại có thể ở trong nước được?”

Cũng không trách anh được, thời kỳ nguyên thủy thông tin rất ít. Chưa nói đến chuyện ở thời điểm này đã có ai phát hiện ra muối biển hay chưa. Nếu có, thông tin ấy cũng chẳng thể nào đến được bộ lạc trong đất liền.

“Giải thích cái này khá phức tạp.”

Đúng là phức tạp thật. Thường Niệm thực sự không biết phải làm sao để giải thích về hồ muối cho một người chẳng hiểu gì về cấu tạo vật chất của thế giới, lại chưa từng học qua hóa học.

“Anh chỉ cần nhớ, đó không phải vùng đất bị nguyền rủa. Tôi thề trước tổ thần của chúng ta.”

“Được thôi.” Cuối cùng, Lệ cũng không còn băn khoăn về chuyện vùng đất bị nguyền rủa nữa.

“Sau khi kiểm tra xong tình hình của bộ lạc, chúng ta đến hồ muối thử xem. Nếu có thể tìm được muối, thử một lần sẽ biết ngay thôi.” Thường Niệm vô cùng háo hức.