Xuyên Đến Bộ Lạc Làm Đại Tư Tế

Chương 3

“Cha.” Thường Niệm gọi theo trí nhớ của cơ thể này, giống như những đứa trẻ khác trong bộ lạc gọi cha.

Vì trước đây cơ thể này chưa từng lên tiếng, giọng cậu khàn đặc, nghe như tiếng của một linh hồn già nua vang lên từ trong thân xác trẻ trung.

Những người phía sau đuổi kịp cũng dừng lại, họ nhìn về phía vị tư tế hơi còng lưng, rồi lại hướng ánh mắt về phía Thường Niệm.

Mắt cậu nhòa đi vì nước mắt, không còn nhìn rõ khuôn mặt trước mặt, khuôn mặt giống cha cậu đến lạ lùng.

Kiếp trước, Thường Niệm sống trong thế giới tận thế năm 3697, trong một khu trú ẩn. Nhờ cha mẹ là những kỹ sư chủ chốt của khu, cuộc sống của cậu luôn khá ổn. Từ khi sinh ra đã không có đôi tay, cha mẹ đã làm cho cậu một đôi tay máy rất tốt, cậu không những không tự ti mà còn thường xuyên khoe khoang về nó, vì nó quá đỗi hữu dụng và ngầu.

Cha mẹ chăm sóc cậu rất chu đáo, dù công việc có bận rộn đến đâu, họ cũng dành thời gian cho cậu. Cậu có quyền tự do lớn, thoải mái lựa chọn cuộc sống mà mình muốn. Cậu đam mê khám phá, khao khát thế giới bên ngoài khu trú ẩn. Để hỗ trợ cậu, cha mẹ còn cung cấp một trí não thông minh, cho phép cậu tiếp cận nhanh chóng với nhiều kiến thức và hình ảnh về thế giới ngoài kia.

Nếu cuộc sống cứ như vậy, có lẽ dù sống trong khu trú ẩn mãi mãi, cậu cũng sẽ không thấy chán. Cho đến bốn năm trước, khi cha mẹ mất tích trong một nhiệm vụ bảo dưỡng.

Thế giới trên mặt đất quá khắc nghiệt, sau bốn năm không có tin tức gì, Thường Niệm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Trong suốt bốn năm đó, cậu nỗ lực không ngừng, tốt nghiệp với thành tích xuất sắc nhất, chỉ để có cơ hội tham gia đội tìm kiếm trên mặt đất. Nhưng chưa kịp gặp lại cha mẹ, cậu đã gặp tai nạn và mất mạng.

Một bàn tay thô ráp nhẹ nhàng đặt lên vai Thường Niệm. Đôi tay này không giống cha cậu kiếp trước, với những vết chai cứng và mùi cỏ cây nhuộm vào da không thể rửa sạch.

Thường Niệm lau nước mắt, nhận ra người trước mặt không phải là cha mình. Cha cậu kiếp trước là một người hài hước, luôn nhìn cậu bằng ánh mắt tinh nghịch, hoàn toàn không giống với hình ảnh của một nhà khoa học nghiêm túc.

Người đàn ông trước mặt cũng hay cười, điều đó thể hiện rõ qua những nếp nhăn sâu nơi khóe mắt. Nhưng nụ cười của ông mang theo sự dịu dàng và bao dung, như một người đã trải qua nhiều năm tháng.

“Trời sắp tối rồi, về nhà thôi.” Giọng nói của vị tư tế phá vỡ sự yên lặng. Ông quay đầu nhìn Lệ, “Cùng về nào.”

Bước vào bộ lạc, Thường Niệm thấy những căn lều dựng lên rải rác, lều có hình chóp, chủ yếu được làm từ da thú và cỏ khô, kích thước lớn nhỏ tùy theo nhu cầu của từng gia đình. Lều lớn chiếm diện tích khoảng chục mét vuông, lều nhỏ chỉ khoảng năm, sáu mét.

Thường Niệm theo vị tư tế đến trước một căn lều lớn nhất, không gian bên trong tối mờ, nhưng nhờ cửa lều được vén lên, ánh sáng từ ngoài hắt vào một phần. Bên trong lều, mặt đất được đào thấp xuống khoảng nửa mét, giống như kiểu nhà hầm trong thời kỳ đồ đá mới.

Một người phụ nữ bước ra từ trong lều, có đến sáu phần giống Thường Niệm, và rất giống người mẹ kiếp trước đã gắn cho cậu đôi tay máy, chỉ khác là da bà đen hơn. Thường Niệm biết, người phụ nữ này là mẹ của cơ thể này, tên là Dao.

Dao nghiêng người mời ba người vào lều, ánh mắt bà dừng lại trên người Thường Niệm. Một lúc lâu sau, bà mới lên tiếng: “Nghe cha con nói, con đã trở về.”

Thường Niệm không chắc mình có phải con của họ hay không, nhưng đã vào cơ thể này, vậy thì người phụ nữ trước mặt chính là người đã ban cho cậu sự sống.

Nhưng khi nghĩ đến khả năng sự xuất hiện của mình có thể là dấu hiệu đẩy tư tế đến cái chết, cậu thấy nghẹn ngào. Dù tự nhủ bản thân là người vô thần, nhưng đứng trước tình cảnh này, niềm tin của cậu dường như lung lay.

“Vâng, mẹ.” Giọng cậu khàn đυ.c, không rõ là vì nghẹn ngào hay do cảm xúc dâng trào.

Dao nhìn cậu, vẫn giữ nụ cười dịu dàng, “Con về rồi, mẹ rất vui. Đừng tự trách mình, nếu không có con, cha con có lẽ đã mất vì cơn sốt cao từ mười sáu năm trước.”

Thường Niệm ngước lên nhìn Dao, thấy bà vẫn cười, nhưng trong mắt lại đọng chút nước. Cậu đưa tay lau đi giọt lệ vừa rơi khỏi mắt bà: “Mẹ, con xin lỗi.”

Dao kéo cậu vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cậu, như đang vỗ về một đứa trẻ mới chào đời: “Mẹ không khóc, con của mẹ cũng không được khóc.”

Tư tế ngồi xuống một góc, hoàn toàn không có vẻ gì buồn bã vì sắp lìa đời. Ông vẫy tay gọi Lệ, người đang đứng ở cửa lều vì chiều cao của anh không cho phép đứng thẳng trong lều, ra hiệu anh ngồi cạnh mình.

Cả bốn người cùng ngồi xuống, khoảng cách nhỏ hẹp dường như khiến không gian trở nên ấm áp hơn.

Tư tế nhìn bạn đời, rồi quay sang nhìn hai người con trai: “Không có gì phải buồn, người đi thì cũng sẽ phải đi thôi. Mười sáu năm qua là thời gian ta mượn từ tổ thần, được ở bên các con, thấy các con khôn lớn, ta đã mãn nguyện rồi.”

Ông dường như chìm trong ký ức, không ai ngắt lời.

“Sau khi bị bộ lạc Sóc Phong bỏ rơi, chúng ta sống được đến ngày hôm nay không phải là dễ dàng, tất cả nhờ vào sự dũng cảm của Lệ và các chiến binh. Lệ đã trở thành chiến binh từ khi mới mười hai tuổi. Không chỉ có Lệ, những đứa trẻ khác cũng vậy, miễn là chúng cầm được giáo gỗ, thì đều phải ra ngoài chiến đấu, săn bắn. Nhờ sự hy sinh của bọn trẻ, mới có được bộ lạc Diên Việt như bây giờ. Niệm, sau này khi ta không còn, ta mong con sẽ hỗ trợ Lệ, bảo vệ bộ lạc của chúng ta. Con làm được không?”

Thường Niệm nhìn thẳng vào mắt ông, “Cha yên tâm, con sẽ làm được.”

Thật ra, cậu muốn nói rằng, cha sẽ không đi đâu. Nhưng cậu hiểu, người ở đây tin vào tiên tri, và tranh cãi chẳng ích gì. Tốt hơn hết là để cha được an lòng.

Kiếp trước, cha mẹ cậu gánh vác trách nhiệm xây dựng và bảo vệ khu trú ẩn, họ là niềm tự hào lớn nhất của cậu. Nhưng với tư cách là con trai, cậu chưa từng gánh vác được gì. Giờ đây, ở thế giới mới này, một nơi tràn đầy sự sống lẫn hiểm nguy, cậu không thể tiếp tục làm chú chim non được che chở nữa.

Tư tế hài lòng với câu trả lời của Thường Niệm, rồi ông cúi người thấp hơn một chút, “Trước đây con không nói chuyện, nhưng ta đã nói với con suốt mười lăm năm qua, điều cần nói cũng đã nói hết rồi. Chuyện của bộ lạc, nếu không rõ, con có thể hỏi Lệ. Thôi, bây giờ ta đi nấu chút đồ ăn cho các con.”

Thường Niệm lập tức đứng bật dậy, “Để con làm thay cho cha được không? Con muốn tự tay nấu cho mọi người.”

Trong mắt tư tế hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó là chút mong đợi: “Thức ăn để ngoài lán cỏ, nếu không tìm thấy thì nhờ mẹ con giúp.”

Thường Niệm đã hòa nhập với ký ức của cơ thể này, nên những việc cơ bản cậu đều biết. Cậu quay người bước ra khỏi lều, nói: “Không cần đâu, con biết chỗ.”