Trên trời, mây vỡ vụn, tựa như những cơn sóng bị gió biển cuộn lên, từng đợt nối nhau cuốn đi. Ánh mặt trời xuyên qua lớp mây mỏng, đuổi theo một bông hoa nhài nhỏ.
Hoa nhài bị gió cuốn, run rẩy không biết sẽ bay về đâu, cuối cùng xoay vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống đầu mũi của một thiếu niên.
Thiếu niên có ngũ quan thanh tú, lông mày dịu dàng, chỉ có điều làn da hơi tái nhợt, như đã lâu không được thấy ánh mặt trời. Mái tóc cậu được buộc bằng một sợi dây da, khô cằn như những sợi cỏ dại bị phơi nắng. Nhưng khi đôi mắt cậu mở ra, đôi con ngươi đen láy rực rỡ như ngọc quý, khiến người khác không khỏi bỏ qua vẻ ngoài nhếch nhác của cậu.
Lông mi của Thường Niệm khẽ động, cậu từ từ mở mắt, mùi hương nồng nàn và ngọt ngào của hoa nhài tràn vào mũi. Cậu nhớ mẹ mình có một chai nước hoa mùi hoa nhài, tuy đã lâu nhưng bà vẫn không nỡ bỏ, hương thơm của nó giống hệt mùi hương này.
Ánh mặt trời chói lóa, mùi hoa nhài thì dịu dàng. Thường Niệm cố nén cảm giác khó chịu nhìn mặt trời vài giây, sau đó khẽ nghiêng đầu, đưa tay đón lấy bông hoa nhỏ đang trượt khỏi đầu mũi.
Bông hoa có phần mong manh, những cánh hoa trắng nỗ lực vươn ra xung quanh. Cậu nhẹ nhàng vê cánh hoa bằng đầu ngón tay, mềm mại, hơi trơn, khi hai ngón tay lướt qua nhau có thể cảm nhận rõ đường vân của cánh hoa. Cảm giác quá thật, khiến cậu ngây người trong chốc lát.
Thường Niệm đưa bông hoa lại gần hơn để quan sát kỹ, nhưng khi tay cậu chỉ còn cách mắt khoảng mười centimet, cậu nhận ra — tay cậu đã thay đổi. Bàn tay máy trước đây đã biến thành bàn tay mềm mại giống hệt như người bình thường.
Sao lại thế này?
Cậu giơ cả tay kia lên xem, quả nhiên cũng đã biến đổi. Thường Niệm dùng ngón trỏ của cả hai tay chạm vào nhau, cảm giác ấm áp và chân thực. Cậu không khỏi nuốt nước bọt, cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
Trước đó mình đang làm gì? À, đúng rồi! Cậu rời khỏi khu trú ẩn để thực hiện nhiệm vụ trên mặt đất.
Mệnh lệnh từ cấp trên là tìm kiếm vị kỹ sư sửa chữa cao cấp bị mất tích, còn cậu là bác sĩ đi cùng đội tiên phong. Đây là lần đầu tiên Thường Niệm thấy thế giới trên mặt đất, chỉ toàn cát vàng mênh mông, hoang tàn vô tận. Nếu nói khu trú ẩn như chiếc l*иg giam giữ con người, thì mặt đất lại như địa ngục tuyệt vọng và cô quạnh.
Ánh mặt trời thiêu đốt cát vàng, hơi nóng làm mặt trời trở nên méo mó.
Đội tiên phong của bọn họ có tổng cộng sáu người, tìm kiếm trong khu vực bán kính 20km quanh khu trú ẩn suốt một ngày nhưng vẫn không thấy bóng dáng của vị kỹ sư cao cấp kia. Bất đắc dĩ, họ phải đi xa hơn để tìm kiếm. Khi đội vượt qua một đυ.n cát cao ngang người, đột nhiên một mảnh sắt đen bay tới. Đội trưởng phản ứng cực nhanh, vươn tay kéo Thường Niệm bên cạnh. Đáng tiếc, khoảng cách hơi xa, chỉ có đầu ngón tay của đội trưởng chạm nhẹ vào thắt lưng cậu.
Cậu nhận ra mình đã bị mảnh sắt đâm trúng tim. Là một bác sĩ giỏi, cậu hiểu rõ vị trí của từng cơ quan và mạch máu trong cơ thể mình. Mảnh sắt đâm chính xác vào tâm nhĩ trái. Nhìn xuống vết thương, cậu biết độ sâu của nó chắc chắn đã cắt đứt mọi sự sống.
Mình... đã chết rồi sao? Nhưng chuyện gì đang xảy ra thế này?
Thường Niệm hoang mang cử động đôi tay, ánh mắt vô tình rơi xuống phần đệm ngón tay hồng nhạt. Những vòng vân trên đầu ngón tay khiến cậu thấy lạ lẫm, cậu khẽ áp đầu ngón tay lên môi, cảm nhận được nhiệt độ giống như các bộ phận khác của cơ thể.
Cậu định dùng răng cắn thử xem đôi tay này có cảm giác đau không, thì nhận ra ánh nắng trên đầu mình đã bị một bóng đen che khuất. Bóng đen mang theo một luồng gió mạnh sắc bén nhanh chóng tiến đến. Cùng lúc đó, vài giọt chất lỏng ấm nóng rơi xuống mặt cậu.
“Bụp” một tiếng, khói bụi bốc lên, Thường Niệm bị sặc ho khan hai tiếng, bản năng quay đầu sang bên phải. Một con nai với ống cổ họng bị cắm một cành gỗ đang giãy giụa điên cuồng. Nó cố đứng dậy vài lần nhưng không thành, cuối cùng cũng kiệt sức, giãy chân rồi khép mắt lại.
Thường Niệm vô thức đưa tay lau chất lỏng trên mặt, đưa lên trước mắt xem — là máu.
Tay cậu hơi run, không chỉ vì cảnh tượng đẫm máu trước mắt mà còn bởi cậu nhận ra nơi này không phải là thế giới mình từng sống.
Đây là... đâu?
Thiên đường sao?
Không! Không! Không! Cậu là người gốc Hoa chính gốc, dù linh hồn có bay đi cũng chẳng liên quan gì đến Chúa Jesus.
Vậy có phải là thiên đình không?
Thường Niệm nhớ lại hai mươi mấy năm cuộc đời mình, dựa vào sự bao bọc của cha mẹ sống trong khu trú ẩn, chưa từng cống hiến gì cho xã hội, cũng chẳng mấy khi kính sợ thần linh. Dù có chết, chắc cũng không đến lượt thiên đình tiếp nhận cậu!
Vậy là cậu đã xuyên không? Đã xuyên đến đâu? Là loại kịch bản gì?
Cậu nhớ hồi bé bà lão hàng xóm thích xem một bộ phim truyền hình rất cũ. Trong phim, nữ chính bị vua bắn trúng khi săn nai trong hoàng gia, rồi cô trở thành cách cách.
Kịch bản này...
Không đợi cậu nghĩ thêm, một âm thanh kéo cậu trở lại thực tại.
"Xào xạc", đó là tiếng bước chân trên cát.
Có lẽ vì quá căng thẳng, toàn thân Thường Niệm chỉ còn đầu óc là còn nghe theo lời cậu, cậu chỉ có thể quay đầu, nhìn về hướng phát ra tiếng bước chân.
Một đôi chân đi giày cỏ to ít nhất cỡ 45, bắp chân nâu đồng chắc khỏe, đường nét trơn tru, ước tính còn dài hơn cả chân cậu một đoạn.
Chỉ từ hai điểm này, Thường Niệm đã có thể đoán người đến cao ít nhất 1m9.
Nhìn từ bắp chân lên, là… cỏ! Một loại thực vật.
Người kia mặc một chiếc váy da báo đầy hoang dã, và chỉ mặc mỗi chiếc váy da. Từ góc nhìn này của cậu, thật đúng là không che được gì, thoáng chốc hiện ra như vị thần…
Khoan đã, váy da báo? Giày cỏ?
Cậu ngước mắt lên nhìn, dù người này không có hàm nhô ra, đầu không phẳng, người không lông lá, khuôn mặt góc cạnh lại cực kỳ điển trai, nhưng dựa vào vẻ hoang dã toát ra từ ánh mắt và trang phục duy nhất của người này... đây có phải là một người nguyên thủy không?!
Những việc tiếp theo đã khẳng định điều đó.
Người kia liếc nhìn cậu một cái, rồi bước tới bên con nai. Sau đó, gãy gọn bẻ gãy cành gỗ cắm trên cổ nai, rồi dùng một tay nhấc bổng con nai lên vai.
Sức mạnh này, hành động này, xác suất là người nguyên thủy đang tăng lên!
Thường Niệm cảm thấy vẻ đẹp hoang dã đập vào mặt mình, chỉ là chàng trai hoang dã kia nhìn cậu bằng ánh mắt có phần không đúng. Đó là kiểu ánh mắt vừa kìm nén vừa bình thản sau một cuộc đấu tranh nội tâm.
Thường Niệm có cảm giác, chỉ giây tiếp theo thôi người kia sẽ nhặt lại cành gỗ và cắm thẳng vào cổ họng cậu.
May mắn là điều đó đã không xảy ra. Người kia chỉ ra hiệu bảo cậu đi theo, sau đó không nhìn cậu thêm nữa.