Thật sự không thể trách Lâm Hữu Thành. Ai rơi vào cảnh này mà chẳng rối trí! Ở thế kỷ 21, hắn còn là chàng thanh niên trẻ trung đẹp trai, độc thân vui tính, mới leo được lên vị trí biên kịch nhờ cày cuốc viết lách. Vậy mà bỗng đâu bị "xuyên không" tới thời đại xa lắc xa lơ, thời kỳ mới giải phóng, nhà chỉ toàn là bốn bức tường lạnh lẽo…
Đời này, còn gì đau khổ hơn được nữa chứ?
Năm 1983 xa lạ này, dù có núi vàng núi bạc, chắc hắn cũng thấy dễ chấp nhận hơn… đằng này, gia tài chẳng có, chỉ có một thân thể trung niên phệ bụng, cùng mấy củ cải lóc nhóc đứng trước mặt.
Nghĩ mà khó chịu, cũng khó chấp nhận nổi.
Nguyên thân của hắn ngày xưa cũng không đến nỗi nào, từng là thanh niên tri thức, học xong trung học rồi được điều đi "lên rừng xuống ruộng" làm lao động. Ai ngờ, mới năm đầu đã yêu đương với một cô gái trong thôn, cưới xin nhanh gọn, rồi cứ hai năm lại có một đứa con, dần bén rễ luôn ở miền quê.
Muốn về thành phố sao? Khó lắm, vì ở nông thôn mà lập gia đình là xác định "một đi không trở lại". Thêm nữa, hắn cũng không phải con một; Lâm Hữu Thành là con út trong một gia đình ba anh chị em, trên hắn là anh cả Lâm Hữu Tài và chị hai Lâm Hữu Phượng.
Cha mẹ hắn xưa kia không muốn hắn lấy vợ ở quê, lo rằng sau này khó trở về thành phố. Nhưng Lâm Hữu Thành khi ấy có nghĩ được đâu. Anh cả Lâm Hữu Tài thì lo chuyện nối nghiệp ở nhà máy thép, còn chị hai Lâm Hữu Phượng thì tài giỏi, vừa lo chuyện gia đình vừa thi đỗ đại học, giờ làm việc ở tận tòa soạn báo tỉnh.
Sau này, cha hắn gặp tai nạn lao động rồi qua đời. Nhà máy vì muốn bù đắp, đã sắp xếp cho nguyên thân của hắn một vị trí "an nhàn" trong đội bảo vệ.
Nhờ vậy, Lâm Hữu Thành mới có cơ hội bồng bế bầy củ cải từ nông thôn về thành phố.
Nhưng sống ở thành phố, với một gia đình đông đúc như vậy, đúng là gánh nặng. Đã thế, nguyên thân còn bỏ bê công việc, tự ý rời khỏi vị trí, làm mất đồ của nhà máy. Cú này không chỉ mất công việc mà còn mất luôn “bát cơm sắt” - kế sinh nhai cho cả nhà.
Nguyên thân này đúng là một kiểu người chẳng muốn chịu khổ, cũng không chịu khó. Tìm việc khó khăn lắm, anh cả Lâm Hữu Tài phải chạy đôn chạy đáo mới xin được cho hắn một chân quét dọn đường phố. Ấy vậy mà hắn lại ngại mất mặt, đòi nghỉ cho bằng được. May mà mẹ đám củ cải ra sức khuyên nhủ, sáng sớm thức dậy quét đường, nhờ vậy gia đình mới có được một bát cơm ổn định.
Trước đây, mẹ của Lâm Hữu Thành còn thường xuyên trợ cấp chút ít, nhưng sau khi bà qua đời vì bệnh, cuộc sống của hắn chỉ còn bám vào đồng lương còm cõi vài mươi đồng. Đã thế, tính nết nguyên thân lại tệ đến khó chịu, làm việc thì lười nhác, tiền bạc trong nhà gần như một tay mẹ đám nhỏ cáng đáng. Còn hắn, sa đà vào cờ bạc, tiền kiếm được cũng chẳng mấy khi về tay gia đình.
Nếu không phải có anh cả lâu lâu chìa tay giúp đỡ, cuộc sống này chắc đã đến đường cùng.
Trong mắt Lâm Hữu Thành, nguyên thân này thật sự là cặn bã. Người gì mà để cho vợ một mình đi sinh con, còn mình thì mải mê bài bạc đến trời đất tối tăm mặt mũi, chẳng buồn hỏi han.
Ngay khi Lâm Hữu Thành còn đang cố chấp nhận sự thật là mình có tận sáu đứa con, hàng xóm Trương Vệ Dân bỗng vội vã lao vào, thở hổn hển, vừa liếc qua lũ trẻ trong phòng vừa kêu lên: "Hữu Thành, còn không mau chạy đến bệnh viện!"
"Vợ anh đã chết trong bệnh viện."
Câu nói ấy làm đầu óc Lâm Hữu Thành như ngừng lại. Vợ hắn… khó sinh, đã mất?
Cả phòng sững sờ. Đám củ cải đỏ cũng ngây người. Những đứa nhỏ chưa hiểu hết chuyện, nhưng Lâm Triệu Hỉ, cô bé lớn nhất, mặt tái mét, người khẽ run rẩy.
Vợ hắn thật sự đã mất?
Mẹ của bọn trẻ đã khó sinh mà đi rồi sao?
Cả đầu óc hắn như rối tung, chỉ mờ mịt hiện lên hình ảnh một người phụ nữ tóc khô xác, dáng người gầy yếu, cái bụng bầu nặng nề, vẫn lặng lẽ chạy tới chạy lui lo toan trong căn nhà chật chội...
Tiếng khóc đột nhiên vang lên khắp phòng.
Lâm Hữu Thành như bừng tỉnh, thấy đôi mắt Lâm Triệu Hỉ đỏ hoe, tiếng khóc bật ra không kìm được. Lâm Triệu Khánh đứng ngẩn người, dường như chưa hiểu lời vừa nghe, còn Lâm Triệu Mỹ và Lâm Triệu Mãn thì sợ hãi, ôm chặt lấy nhau. Đứa út Lâm Triệu Hoan cũng òa lên khóc từ trong giường, tiếng khóc non nớt xé lòng.
Giữa những tiếng khóc nghẹn ngào, Lâm Hữu Thành ngồi bần thần, trong lòng dậy lên một suy nghĩ mãnh liệt:
"Mẹ của bọn trẻ... Nếu có thể, tôi sẵn sàng chết thay cô."