Yến Vương phủ, thiên điện.
Cửa sổ gỗ chạm hoa mở rộng. Tán cây xanh um rậm rạp lay động, gió pha hương hoa thổi vào.
Tô Nhuận nắm chặt tay vịn ghế, thuốc tê đã hết tác dụng, hắn ta hoàn toàn không thể ngồi yên, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống, chỗ ngồi Lục Hoa Đình ban cho, dường như là một sự trừng phạt cố ý.
Bên này Tô Nhuận sột soạt không yên, nhưng bút của Lục Hoa Đình vẫn không ngừng.
Không khí pha lẫn mùi tanh nhạt.
Vừa mới đây, có thích khách treo ngược từ mái hiên xuống, định phá cửa sổ ám sát. Vị Lục Trưởng sử này rõ ràng quay lưng về phía cửa sổ, vậy mà thờ ơ, tiếp đó, tên thích khách liền bị nhóm ám vệ Yến Vương phủ bắn ra ngoài cửa sổ. Lục Hoa Đình cầm một đồng thông bảo ném lên bàn, cúi mắt nhìn kết quả, sau đó gạt nó sang một bên: "Gϊếŧ."
Nhóm ám vệ ở ngoài gϊếŧ chết thích khách, nhóm tiểu nội thị lau vết máu trong phòng.
Tô Nhuận đã tái mặt. Nhìn phản ứng của họ, vụ ám sát như thế này, trong Yến Vương phủ dường như là chuyện thường ngày.
Tội nghiệp cho một tiểu nương tử như Quần Thanh trong nội cung, sao lại quen biết được hạng người liếʍ máu trên đầu đao này?
Giữa tiết nóng nực, mặt Lục Hoa Đình sạch sẽ, trắng ngần nhuận nhã như ngọc, cả người như cây lan ngọc, chẳng thấy chút chật vật hay nhơ nhuốc. Nếu chỉ nhìn tướng mạo, quả thật có thể lừa người...
Chưa qua một nén nhang, đống công văn dày chất trước mặt đã được một đôi tay rõ đốt xương gom gọn: "Ta đã phê chẩn xong rồi. Tô tiến sĩ vẫn chưa nói?"
Lục Hoa Đình nhẹ cười ngước mắt, Tô Nhuận xác nhận đây là lần đầu gặp người trước mặt, nhưng không hiểu sao, luôn cảm thấy trong đôi mắt đen kia, ẩn chứa ác ý thấu xương.
"Không ai chỉ điểm cho vi mỗ! Chỉ là tại hạ từng nghe đồng liêu nói, Trưởng sử với Mạnh Cấp Sự Trung vốn có hiềm khích. Đắc tội với Mạnh Cấp Sự Trung, liền nghĩ đến nhờ vả Trưởng sử, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, chỉ có thế mà thôi." Tô Nhuận nói.
Yến Vương phủ đã tra hỏi kỹ về động cơ của hắn ta, hắn ta khắc ghi lời dặn của Quần Thanh, một mực khăng khăng rằng tự mình tìm đến, nào ngờ Lục Hoa Đình lại đa nghi đến thế.
"Ngươi làm sao biết được Mạnh Quan Lâu chiều nay sẽ gϊếŧ ngươi?" Lục Hoa Đình nhìn chằm chằm, "Chớ trách Yến Vương phủ thất lễ, ngươi không đến sớm cũng chẳng muộn, hắn ra tay chiều nay, ngươi lại tìm đến sáng nay, quả thật trùng hợp quá. Có phải từ ai đó, nghe được tin gì chăng?"
"Điều này, quả thật là trùng hợp..." Tô Nhuận không thể biện bạch, có phần suy sụp, "Vi mỗ thực sự, quả thật không biết chiều nay có người ra tay."
Lúc ấy, gió lay động rèm cửa, một ám vệ bước vào bẩm báo: "Trưởng sử, lật khắp sổ Lục Thượng, không có nữ quan nào tên là Quần Thanh."
Nghe vậy, Tô Nhuận khẽ giật mình.
Vừa rồi, hắn ta có chỗ nào đã lỡ lời về Quần Thanh? Không đúng, từ đầu chí cuối hắn ta chưa từng nhắc đến! Vậy Lục Hoa Đình làm sao biết được?
Chẳng lẽ người này biết đọc tâm thuật?
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn ta nhận ra mình đã lầm. Khi hắn ta liếc nhìn Lục Hoa Đình, đối phương cũng đang nhìn mình, thần sắc của hắn ta đã hoàn toàn phản bội hắn ta.
Đôi mắt đậm đen cong vυ't của Lục Hoa Đình, khi nhìn người khác, sắc bén như lưỡi dao áp trên da thịt, hắn như phát hiện điều gì thú vị: "Người đã bảo ngươi tìm ta, có phải tên là Quần Thanh?"
"Không phải." Tròng mắt Tô Nhuận hiện rõ vẻ hoảng loạn, "Vị đồng liêu kia họ Trương, người Trưởng sử nói đến, vi mỗ không quen biết."
Lục Hoa Đình chỉ mỉm cười với hắn ta.
Chẳng đợi Tô Nhuận trả lời, hắn đã mất kiên nhẫn, sai người lấy "hậu lễ" Tô Nhuận mang đến, rút dao găm, liên tiếp cạy mở hộp gỗ, gắp ra điểm tâm bên trong.
Rồi không chút thương tiếc bóp nát trong tay.