Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 42: Một cuộc giao tiếp liền mạch không kẽ hở

Dương Phù túm tóc nàng ta, Trịnh Tri Ý xông tới, đang định đánh nhau thì bị người ta chặn lại.

Người này thân hình cực nhanh, trong chớp mắt đã chen vào giữa hai người, tách họ ra.

Dương Phù mở mắt liền thấy bóng hình mảnh mai quen thuộc ấy chắn trước mặt mình, sống mũi cay xè.

Trịnh Tri Ý đang lúc nóng giận, vươn tay định xách Quần Thanh. Nàng ta là nữ nhi nhà mã phỉ (nhóm cướp), tay có sức, nhưng không ngờ cánh tay bị người ta nắm ngược lại, dùng hết mười phần sức cũng không giãy ra được.

Trịnh Tri Ý không chống nổi sức ấy, phải lùi lại mấy bước, khó tin nói: "Ngươi dám đẩy ta?!"

Quần Thanh nhanh như chớp vén váy, quỳ xuống khoảng đất trống nàng ta vừa nhường ra: "Xin Trịnh Lương Đệ bớt giận, nô tỳ muốn hầu hạ người."

Lời mắng chửi của Trịnh Tri Ý lập tức nghẹn ngang cổ họng.

"Ngươi là, kẻ vừa rồi phát điên ấy?" Nàng ta há miệng.

"Nô tỳ không điên." Quần Thanh nói, "Nô tỳ nói đều là lời thật lòng. Không muốn hầu hạ ở Loan Nghi Các, chỉ sợ tiền đồ mờ mịt. Người là Lương Đệ được Thái Tử điện hạ phong, lại được thánh nhân sủng ái, vừa rồi người đoái hoài đến nô tỳ, là phúc của nô tỳ, nô tỳ trăm phần tình nguyện."

Sao có người nói lời nịnh bợ mà tự nhiên đến thế?

Trịnh Tri Ý dùng sức nâng mặt Quần Thanh lên, dáng dấp ngược lại thanh tú pha lẫn ôn lương, đặc biệt là đôi mắt, ngước nhìn người ta như hai viên thuỷ tinh, trong vắt đến tận đáy, khiến người ta không nổi lòng công kích.

Chưa từng có ai trước mặt nhiều người như vậy mà tâng bốc Trịnh Tri Ý, đến nỗi mặt nàng ta bắt đầu nóng ran.

Trong lòng Trịnh Tri Ý nguôi giận, sinh ra chút sợ hãi: Chuyện Bảo An Công Chúa thất trinh, Thái Tử đã cấm cả cung nhắc tới. Nếu không phải tỳ nữ này ngắt lời, vừa rồi nàng ta suýt nữa lại chuốc họa vào thân: "...Coi như ngươi biết điều."

Chương nương tử vội hoà giải: "Đã như vậy, để nàng ta đi theo Lương Đệ. Lương Đệ giờ có năm tỳ nữ, trong nội đình, chỉ sau quý chủ là Hoàng hậu."

Trịnh Tri Ý đoạt lấy sổ sách của Chương nương tử, trước mặt Dương Phù cướp người của nàng ta, mới thực sự hả dạ.

Vì thế khi Yến Vương phi Tiêu Vân Như trở về, liền thấy cảnh hỗn độn dưới đất, ghế dời chỗ, Dương Phù đẫm lệ, Trịnh Tri Ý tóc tai rối bời nhưng đắc ý.

Nàng ấy im lặng một lát, không biết trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Tiêu Vân Như rốt cuộc là con nhà tướng môn, có sự trầm ổn bất động trong bát phong, phất váy ngồi xuống, như không có chuyện gì nhận lấy sổ sách xem qua:

"Rất tốt, tỳ nữ mà hai vị quý chủ không chọn, hãy để Cảnh Xuân sắp xếp họ đến các cung khác làm tạp dịch. Hôm nay, cả hai mươi cung nữ từ Dịch Đình đều được phân công công việc."

(*Bát phong: là một khái niệm trong Phật giáo, chỉ tám "cơn gió" hay tám yếu tố tác động mạnh mẽ đến tâm trí con người, khiến chúng ta dễ bị dao động, mất bình an.)

Tiêu Vân Như ngũ quan có khí chất, cằm hơi rộng, giọng trầm ổn, không bằng Bảo An Công Chúa xinh đẹp, nhưng ngồi đó, lại rất uy nghiêm: "Thánh nhân độ lượng, đã thay đổi nội quy trong cung của tiền triều, cho phép những nô tỳ Dịch Đình có thể phục vụ lâu dài trong cung, biến họ thành nô tỳ chính thức trong cung. Nhờ đó, những nô tỳ Dịch Đình cũng có cơ hội được tuyển chọn và tiến vào cung đình, thật là phúc phận của các ngươi. Nhìn các ngươi phục vụ bên cạnh quý chủ của mình, mỗi người đều đảm nhận chức vụ riêng, về sau, người ưu tú sẽ được chọn vào Lục Thượng."

Tiếng tạ ân vui mừng rộn ràng, át cả chuỗi ho khan của Tiêu Vân Như. Quần Thanh thấy đáy mắt nàng ấy đỏ hoe, lại lấy tay áo che miệng trong khi được tỳ nữ hầu hạ uống dược hoàn, hẳn là thân thể không khoẻ, còn cố chống đỡ.