Khi Quần Thanh nhìn thấy tầng tầng mái hiên cùng lớp lớp cây xanh, không còn cảm thấy đau đớn, chỉ thấy nhẹ nhàng, liền biết mình đã chết, hóa thành cô hồn dã quỷ trong truyền thuyết.
Cái gì mà độc tình tương tư, cái gì mà đồng sinh cộng tử, đều là bịa đặt để lừa gạt Lục Hoa Đình mà thôi. May thay trong gối ngọc, trên thư tuyệt bút, nàng đã để lại lời ứng đối cho Dương Phù.
Chỉ cần công chúa ghi nhớ trong lòng, ít nhất có thể sống được lâu như Yến Vương.
Nàng đã tận hết sức mình, để lại kế sách bảo toàn cho Dương Phù, song cuối cùng vẫn chưa thể xác định công chúa thoát nạn. Có lẽ vì tâm nguyện chưa trọn, vong linh chợt lướt nhanh qua phía trên cung cấm, thẳng tiến vào Lưỡng Nghi điện nơi giam giữ Dương Phù.
Trên bệ cửa sổ có một chiếc mặt nạ sắt, bộ mặt ác quỷ ngửa lên, Quần Thanh dừng lại, sợ hãi lảng tránh.
Trong điện không có phủ binh, cũng không có cận vệ. Dương Phù ngã ngồi bên tường, ai mới gặp nàng ấy lần đầu cũng phải kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng ấy, dẫu lúc này tóc mai rối bời, đôi mắt sưng đỏ, vẫn như một đóa phù dung giữa đất nước: "Ngươi đã làm gì nàng ấy?"
Lý Hoán sắc mặt lạnh lùng, nghiêm khắc quát: "Nàng ta là mật thám Nam Sở, đã ám sát không dưới năm người, để cho nàng ta chết toàn thây là bổn cung nhân từ rồi."
Hắn muốn tiến lại gần, Bảo An công chúa kích động, rút trâm vàng trên đầu, Lý Hoán một tay nắm lấy cổ tay nàng ấy, dẫn nàng ấy đâm trâm vàng vào eo mình, miệng nói: "Hoặc là nàng gϊếŧ ta, báo thù cho nàng ta?"
Tương truyền Yến Vương khi sinh ra, từng vì diện mạo xấu xí mà doạ khóc thân mẫu, bất đắc dĩ phải đeo mặt nạ sắt che đậy. Hôm nay xem ra, gương mặt dưới mặt nạ của hắn không những không xấu, ngược lại anh khí phi phàm.
Khi hắn áp sát người khác, khí chất chinh chiến sa trường nhiều năm bộc phát ra, một tay đã khống chế hoàn toàn hai tay Bảo An công chúa, mặc nàng ấy giãy giụa không thoát, đầu nhọn của cây trâm đâm sâu vào da thịt, hắn ngay cả mắt cũng không chớp.
Dương Phù hét lên một tiếng rụt tay lại, trâm vàng rơi xuống đất.
Lý Hoán vây nàng ấy vào góc tường, nhẹ đỡ cánh tay nàng ấy, thấy nàng ấy run rẩy, lại lúng túng rút tay về: "Thật sự trong lòng nàng không có ta sao? Ngay cả nhìn thẳng ta một cái cũng không muốn."
Hắn lại nói: "Ta gϊếŧ nữ tỳ của nàng, không phải muốn làm tổn thương nàng, mà để từ nay nàng không còn bị Nam Sở ràng buộc. Chỉ cần nàng ta còn sống một ngày, sẽ khiến nàng khó xử giữa thù quốc hận nhà!"
Dương Phù lập tức lệ rơi như mưa: "Ngươi không hiểu..."
Lý Hoán đáp: "Là nàng không hiểu! Đại thế đã định, Chiêu Thái tử chỉ là tên hề nhảy nhót, Nam Sở sớm muộn sẽ bị bổn cung thu vào tay. Tự cổ tân triều phế cựu triều, đây là chuyện thiên đạo con người, không phải mấy tiểu nương tử các nàng có thể thay đổi!"
Dương Phù bình an vô sự, lẽ ra Quần Thanh nên yên tâm. Thế nhưng, cách hai người này đối xử với nhau lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.
Dương Phù rõ ràng đã bảo nàng, mỗi lần Yến Vương triệu nàng ấy đến Lưỡng Nghi điện sao chép kinh, đều nhục nhã nàng ấy đến cực điểm, đến nỗi mỗi lần nàng ấy trở về, đôi mắt đều sưng đỏ như quả đào, cũng khiến Quần Thanh căm hận Yến Vương thấu xương.
Dường như... không giống như là căm ghét lẫn nhau?
Ánh nến cứ lay động, như tâm tư bất định của Quần Thanh, tiếng nức nở của Dương Phù cuối cùng càng lúc càng yếu ớt, càng lúc càng tuyệt vọng.