Trong nháy mắt, tâm tư được kéo về buổi dạ yến náo nhiệt hôm ấy.
Chỉ có những dạ yến vào Trung thu, Đông chí, Nguyên tiêu mới có dịp văn võ bá quan, hoàng tử công chúa, bất kể phẩm giai cao thấp, cùng tụ một chốn. Đêm ấy nơi nơi đèn rực kết hoa, tiếng ồn ào của trò ném thẻ vào bình rượu, kéo búa bao, tiếng chúc rượu cùng tiếng cười không dứt bên tai, một bát canh thịt dê nướng đổ lên váy, Quần Thanh rời tiệc trong cảnh hỗn loạn.
Hai bên đều là người đi lại kính rượu, vây xem ca vũ, Quần Thanh nghiêng mình mà đi, một mũi tên dùng để chơi ném bình sượt qua sống mũi bay tới, Quần Thanh lùi lại tránh, không cẩn thận ngã vào một án thư, đẩy cái bàn lui về sau một thước, nước canh văng tung tóe khắp bàn.
Lẽ ra nàng đã bị đập vào góc bàn, nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, một bàn tay đã kịp thời chụp lấy góc bàn nhọn. Nàng chỉ kịp đè mạnh lên mu bàn tay người ấy. Quần Thanh vội ngoảnh lại, vừa lúc nhìn thấy một vị lang quân trong bộ bạch y thản nhiên rút tay về, rồi khẽ co duỗi ngón tay, quan sát vết đỏ trên mu bàn tay.
Người này có những ngón tay với các khớp xương rõ ràng, cực kỳ đẹp đẽ, mặt mày cũng vậy. Ánh đèn lung linh chiếu lên mặt hắn, tạo ra một mảng màu lưu ly gần như bất thường.
Thông qua đánh giá trang phục của quan lại Đại Thần, từ màu quan phục có thể phân biệt phẩm giai cao thấp, chỉ có những người đỗ đạt mới mặc thường phục màu trắng. Người này nàng chưa từng gặp, trường bào lại có hoa văn chìm tinh xảo, ước chừng là sĩ tử đỗ khoa thi năm nay.
Khi Quần Thanh nhìn hắn, hắn nhạy bén ngước mi, đối diện ánh mắt Quần Thanh. Đồng tử hắn đen đậm, mặt mày tuấn mỹ, khiến người ta chợt sinh lòng bất an muốn đập vỡ sự tinh xảo ấy, nhưng trong mắt hắn lập tức lan tỏa ý cười, như sông băng suối tuyết tan trong xuân.
Quần Thanh nói lời cảm tạ hắn. Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi nàng nhìn thấy thứ gì sáng lấp lánh, nàng đều có phản xạ né tránh. Nàng thuận tay chỉnh lại bàn cho ngay ngắn, bỗng một mũi tên lạc bay sượt qua mái tóc nàng, bắn về phía vị lang quân kia. Hắn bị Quần Thanh nhanh tay nắm lấy tay áo, xoay người rồi ném mũi tên vào trong bình.
Người đứng đầu bình là bằng hữu của Đan Dương công chúa, rất là lỗ mãng phóng đãng, thấy nàng tức giận ném trả, lại vỗ tay cười đùa, khen ngợi nàng ném chuẩn.
Trong tiếng hò reo và men rượu, xúc cảm mềm mại của tơ tằm còn đọng lại trên đầu ngón tay Quần Thanh.
Nàng gấp rút rời đi, lại bị một nam nhân mặc bố y chặn lại, đối phương khí chất cương chính, thần sắc lạnh lẽo: "Chuyện gì vậy? Ngươi vừa ngồi lên bàn ta?"
Vị lang quân mặc bạch y đang ngồi nói: "Chỉ là ngoài ý muốn, nói năng gì mà khó nghe vậy."
Nam nhân mặc bố y kia vừa thấy nước canh trên bàn, liền nóng nảy: "Một nội quan lục phẩm, gặp người xem như không thấy đã đành, canh của ta chưa uống một ngụm, ngươi làm đổ lên ghế của ta, cũng không biết điều lau cho ta một cái."
Vị lang quân mặc bạch y đã hững hờ nhấc ghế lên, nước canh chảy xuống, hắn cười nói: "Chó sủa cái gì, ta không phải đang lau sao."
"Đâu có nói ngươi!" Người này lạnh lùng trừng mắt nhìn Quần Thanh.
Quần Thanh không biết người đó, nhưng thấy hắn ta mặc bố y trong yến hội, đoán có lẽ là Lục Hoa Đình, sợ bị nhìn ra manh mối, lập tức lấy khăn lụa lau ghế, dỗ hắn ta ngồi xuống, lại cầm chén rót rượu, phụng kính Lục Trưởng sử một chén.
Xung quanh ồn ào, không biết Lục Trưởng sử có nghe rõ lời chúc rượu của nàng không, bởi vì hắn ta nhíu mày, có vẻ muốn đập bàn đứng dậy nổi giận, vị lang quân bạch y bên cạnh mắt lẹ tay nhanh ấn cổ tay hắn ta xuống, ngăn lại.