Trong cơn sóng gió sắp đến, Quần Thanh nhìn bóng mình mờ ảo dưới sàn, tiếp tục: "Ta đã dám nói vậy, tức là trong tay có phương thuốc giải độc, cũng chắc chắn ngự y sẽ bó tay, chỉ xem Trưởng sử có muốn cứu Yến Vương điện hạ hay không."
"Ngươi đang thương lượng với ta sao?" Lục Hoa Đình cười như không cười nhìn nàng, "Ti Tịch vất vả mưu phản, chính là để cho Yến Vương chết, cần gì phải cứu hắn, để công sức nhiều năm đổ sông đổ biển?"
"Ta với Lục Trưởng sử vốn không thù oán, cũng chỉ vì chủ tử của mình, sao không thể thương lượng?" Quần Thanh nói, "Ngài đã lấy tính mạng của Bảo An công chúa để uy hϊếp ta, thì hẳn phải biết nàng ấy là chủ tử của ta, mạng Yến Vương tuy quan trọng, nhưng vẫn chưa đủ để sánh với mạng công chúa. Ta không đòi hỏi nhiều, chỉ cầu Lục Trưởng sử bảo toàn công chúa, đừng nảy sinh ý định gϊếŧ hại. Yến Vương điện hạ yêu thích công chúa, công chúa tính mềm mỏng không thể thành sự, Trưởng sử sao phải vì nhỏ mất lớn, nhất định phải chọc giận Yến Vương điện hạ?"
Lục Hoa Đình không đáp, dường như đang ngắm nghía mặt nàng.
Quần Thanh điều chỉnh hơi thở, ngẩng mắt lên, thẳng thừng đối diện với ánh mắt đó, đồng tử sáng ngời: "Lục Trưởng sử thần cơ diệu toán, Quần Thanh vốn kính phục, làm mưu thần, đạt đến mức như ngài người người đều ngưỡng mộ, nếu sau này được phong tướng thì không còn gì tiếc nuối. Quần Thanh hôm nay thua ngài, không tính là uổng mạng. Lục Trưởng sử vì việc này mà đắc tội Yến Vương, thực không sáng suốt, ta nguyện ý dâng lên công lao cứu chủ nhân, chỉ cầu ngài để lại cho ta một nét bút trung thần trong sử sách..."
Lục Hoa Đình bỗng dò tìm trong tay áo, lấy ra một vật ném xuống trước mặt Quần Thanh.
Vật này lăn lông lốc mấy vòng, mặt hướng lên trên, chính là một con búp bê gỗ đào mặc bố y, không có ngũ quan, ngực cắm một cây trâm bạc nữ tử thường dùng để xỏ lỗ tai.
Trâm bạc đâm xuyên qua hai chữ "Uẩn Minh" thêu trên y phục, có thể thấy lòng hận thù sâu sắc đến mức nào.
Uẩn Minh là tên tự của Lục Hoa Đình.
Quần Thanh vừa thấy vật này liền hiểu, trong lúc Lương công công dẫn nàng đến đây, Lục Hoa Đình đã sớm cho người lục soát chỗ ở của nàng tận đáy. Mới có thể từ kẽ hở của gương tường, lấy ra được đồ vật cất giấu bí mật như vậy.
"Ti Tịch, đây là của ngươi sao?" Lục Hoa Đình nhìn chằm chằm nàng, ngữ điệu buốt giá.
Quần Thanh nắm con búp bê gỗ đào trong tay, không nói thêm lời nào. Chứng cứ đều ở trước mặt, nói thêm một câu, đều là biểu diễn vụng về, chỉ thành thứ để Lục Hoa Đình nhục mạ nàng.
Nàng chỉ nghĩ, may mà đã đốt quyển sổ tay kia trước đó, đến tro cũng không còn, nếu không, chẳng biết sẽ bị người ta nghĩ gì.
Lục Hoa Đình bước xuống, thuận thế ngồi trên bậc đá nghiêng người nhìn nàng, ánh mắt hắn như thanh nhuyễn kiếm (kiếm mềm), dán vào mặt nàng soát qua một lượt, có chút kinh ngạc: "Ti Tịch có một gương mặt không biết giả dối. Ngươi nói chuyện mây trôi nước chảy, thành khẩn, nếu không phải vì nó, hoàn toàn không thấy được trong lòng Ti Tịch thực ra hận ta đến chết, còn có thể một mặt thản nhiên nói cái gì mà ngưỡng mộ, kính phục."
Quần Thanh không đáp lại, trong lòng khinh miệt. Nàng nghĩ, có gì đâu? Đấu với Lục Hoa Đình đến sau này, nàng thủ đoạn gì cũng có thể dùng. Đừng nói dùng tà thuật nguyền rủa hắn, cho dù bắt nàng giảm thọ để cầu nguyện, nhỏ máu làm phép, thắp hương lễ Phật, nếu thực sự có thể khiến Lục Hoa Đình chết yểu, nàng đoán mình cũng sẽ làm.
Cằm bỗng nhiên bị người nâng lên, Quần Thanh bị ép ngửa cổ, mùi quýt nồng nàn hơn từ ngón tay hắn truyền đến, gần như khó thở.
Nàng bị buộc đối diện với đôi mắt đó, người này đuôi mắt xếch lên, tròng mắt đen đậm như thể chứa ẩn tình.
Lục Hoa Đình nhìn chăm chăm vào nàng: "Chúng ta không phải lần đầu gặp nhau, dạ yến tiết đông chí năm ngoái, ta đã gặp ngươi. Người gϊếŧ Vệ Thượng thư cũng là ngươi."