Quần Thanh hỏi: "Lục Trưởng sử hiện giờ còn giúp người chết liệm xác không?"
"Ngài cũng biết cả việc này sao?" Lương công công kinh ngạc, "Đúng vậy, những kẻ bị gϊếŧ, thường được chính tay Lục Trưởng sử liệm xác. Nhưng những năm gần đây người nhiều quá, phải là kẻ tự tay ngài ấy gϊếŧ mới được tính..."
Quần Thanh gật đầu, nghe nói Lục Hoa Đình có tật dở hơi là gϊếŧ người thu xác, cũng đã được nàng ghi vào sổ tay, xem ra lời đồn không sai.
Ngoài ra, nàng còn biết kẻ này xuất thân từ thôn dã, dù làm mưu sĩ nhưng vẫn mặc áo vải thô, chỉ làm việc nửa ngày, ban ngày thì nghỉ ngơi, đến đêm mới bắt đầu hoạt động. Với bao nhiêu thói xấu như thế, thật khó coi hắn là một người bình thường. Quần Thanh cắn chặt răng, đến lúc nguy nan, nỗi sợ hãi hóa thành mồ hôi lạnh, không ngừng tuôn ra.
Bên trong, tiếng kêu rợn người vẫn tiếp tục.
Lương công công từ trong bóng tối bưng ra một khay gỗ, thì thầm: "Ti Tịch đã thưởng nô tài kim châu, nô tài nguyện làm người đưa tiễn, vào cửa này rồi, đủ loại cực hình khó chịu, dù ngài muốn "đi" thì ngài ấy cũng không để ngài "đi" đâu. Ti Tịch có thể chuẩn bị trước."
Khay gỗ nâng lên, trên đó không ngoài dự đoán đặt sẵn rượu độc, chủy thủ, độc hoàn.
Lương công công quả thật là người đưa tiễn, so với rơi vào tay Lục Hoa Đình chịu cực hình mà chết, ba thứ này có thể coi là ân huệ. Quần Thanh liếc nhìn: "Trong này cái nào nhanh nhất?"
"Rượu độc nhanh nhất, khoảng một khắc thời gian, thủng ruột là chết."
Quần Thanh cầm rượu độc uống một hơi cạn sạch.
Nàng dứt khoát như thế, khiến Lương công công ngạc nhiên, nhưng hắn cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của nàng.
Quần Thanh lau môi, lập tức cầm vòng đồng đánh "cạch cạch cạch" ba tiếng, đẩy cửa bước vào, động tác nhanh như sợ mình hối hận. Tiếng Lương công công vang lên phía sau: "Quần Ti Tịch đã đến—"
Cửa đồng đóng nặng nề sau lưng.
Quần Thanh từng bước đi vào. Điện bên trong rộng lớn mà vắng vẻ, không có đồ thường thấy trong cung điện như lư hương, địa đèn và ghế ngồi, trong không khí mùi máu tanh nồng ấm áp chưa tan hết, nhưng không thấy công cụ tra tấn và người bị tra tấn đâu. Người đó chắc vừa mới bị lôi đi.
Ánh mắt đầu tiên của Quần Thanh nhìn thấy một cửa sổ mở trên tường đối diện, gọi nó là cửa sổ có phần miễn cưỡng, chỉ là một lỗ vuông vức. Nàng còn để ý thấy, sau cột gỗ sát tường trong điện có hai cánh cửa ẩn.
Ánh sáng nhợt nhạt trải trên mặt đất, còn có gió, Quần Thanh nghiêng mắt nhìn sang phải, quả nhiên thấy một cửa sổ chạm trổ mở hé, bên ngoài là bóng cây xanh um đang lay động.
Hóa ra bên ngoài vẫn là ngày xuân ấm áp.
Nhìn sang bên trái, Quần Thanh giật mình. Trên đài đá cao treo rèm trắng, tấm rèm cũ thêu bát quái trận bị gió thổi phồng lên, phía sau là án thư và một bóng người ngồi xếp bằng, từ lúc nàng vào không hề phát ra tiếng động, như quỷ mị vậy.
Quần Thanh vén váy quỳ xuống, không dám lãng phí một chút thời gian: "Thượng Nghi Cục chính lục phẩm Ti Tịch Quần Thanh, có chuyện quan trọng bẩm báo Lục Trưởng sử."
Trong các tĩnh lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, Quần Thanh chỉ nghe thấy hơi thở của mình. Nàng nói gì, hắn dường như chẳng tò mò, cũng không phản ứng. Cuộc đàm phán một bước đã rơi vào thế hạ phong.
Quần Thanh nín thở đợi vài hơi, lại mở lời: "Việc liên quan đến sinh tử của Yến Vương điện hạ."
Vẫn là một mảnh yên lặng.
Sự yên lặng kéo dài này khiến người ta nghẹt thở, trong đầu Quần Thanh chớp nhoáng nảy ra mấy ý nghĩ: Chẳng lẽ hắn đã sớm biết việc hạ độc, đã nắm được bằng chứng gì đó, nếu không sao ngay cả sinh tử của Yến Vương cũng không quan tâm, hay là cố ý đánh sập tuyến phòng thủ trong lòng nàng?