Thanh Xuyên: Ngũ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng

Chương 35:

Từ đó về sau, Thái tử phi liền hiểu rõ, nàng ta chỉ có làm một người hữu dụng với Thái tử, mới có thể dừng chân tại trong Dục Khánh cung này.

Nhưng như thế nào mới tính là hữu dụng đây, a mã nàng ta đã qua đời, các đệ đệ ở trong quan trường còn không dùng được, ở trên triều đình đối với Thái tử mà nói sợ là không có trợ lực gì, vậy trước mắt có thể bắt lấy cũng chỉ có liều mạng ở trong hoàng cung giữ lại thanh danh hiền huệ, cùng với địa vị ở trong lòng Hoàng A Mã.

Cung nữ hầu hạ bên cạnh thái tử phi thấy dáng vẻ chủ tử nhà mình, vội vàng xua tay bảo tiểu thái giám trả lời lui xuống dưới.

"Thái tử phi, ngài đừng lo lắng, Hoàng Thượng coi trọng ngũ phúc tấn như vậy, chỉ là bởi vì gia thế của nàng, ở trong lòng Hoàng Thượng, nàng không vượt qua được ngài."

Thái tử phi hít sâu một hơi, một hồi lâu mới nói: "Đúng vậy, Hoàng Thượng luôn luôn trọng lễ Mông Cổ, sở dĩ cất nhắc nàng như vậy, nhất định là bởi vì sau lưng nàng có Khoa Nhĩ Thấm."

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Thái tử phi vẫn có chút mơ hồ bất an.

Không được, nàng ta không thể ngồi chờ chết, phải nghĩ đối sách tiếp theo mới được.

*

So với Thái tử phi bị một thanh ngọc như ý làm cho bất an, một đầu khác, hậu viện của Lưu trắc phúc tấn của Ngũ a ca, là bởi vì lời đồn "Hắc phúc tấn" bị đánh tan mà tức giận không thôi.

Trước khi phúc tấn An Thanh gả đến, người số một hậu viện Ngũ a ca này thuộc về Lưu trắc phúc tấn, nàng ta chính là người sinh trưởng tử của Ngũ a ca, cũng là hài tử duy nhất trước mắt của viện này.

Chỉ dựa vào sự tồn tại độc nhất vô nhị này, nàng ta cũng có thể nghênh ngang đi ở trong hậu viện này.

"Thật sự là tiện nghi cho nàng." Lưu trắc phúc tấn xoắn khăn trong tay, oán hận oán giận với đại cung nữ Thụy Quyên bên cạnh.

Trước đó tin đồn về "Hắc Phúc Tấn" kia, nàng ta cũng không ít lần ở sau lưng trợ giúp, không nghĩ tới lúc này nhìn ngược lại giống như là tạo thế cho đối phương.

Sao nàng ta có thể không hận cho được.

Nghe nàng ta nhắc tới việc này, Thụy Quyên đang đấm vai cho Lưu trắc phúc tấn, thần sắc có chút chần chờ.

Chuyện này trước đó nàng ta cũng không quá đồng ý Lưu trắc phúc tấn đi làm, trong cung này không có tường nào không lọt được gió, về sau lúc chủ tử gia tra rõ hậu viện, cũng may không có liên lụy các nàng.

"Chủ tử, Phúc Tấn nàng xuất thân quý giá, ngài sau này vẫn nên tránh một chút thì tốt hơn." Thụy Quyên tận tình khuyên nhủ.

Né tránh? Lưu trắc phúc tấn khẽ kéo khóe miệng, đáy mắt hiện lên một tia khinh miệt.

Xuất thân tốt thì có ích lợi gì, lúc ở nhà, nương nàng ta tuy là thϊếp, lại có thể ở trong phủ quản gia, được cha nàng ta thiên vị, mọi chuyện đều đè ép đích mẫu xuất thân cao quý.

Mà nàng ta tuy thân là con thứ, nhiều năm như vậy ở nhà lại đè chết những tỷ muội con vợ cả kia, có thể thấy được ở trong hậu trạch này xuất thân cũng không có quan trọng như vậy.

Thụy Quyên hầu hạ bên cạnh Lưu trắc phúc tấn lâu như vậy, tất nhiên là hiểu rõ tâm tư của nàng ta, chỉ là có mấy lời nàng thân là nô tỳ lại khó mà nói.

Trước khi Lưu trắc phúc tấn tiến cung cũng chỉ là nữ nhi của một huyện lệnh, làm sao so sánh với bên trong Tử Cấm thành này, càng đừng nói hoàng gia chú ý nhất là xuất thân tôn ti.

Ngũ Phúc Tấn xuất thân từ Khoa Nhĩ Thấm, chỉ cần nàng không phạm phải sai lầm gì lớn, bất kể là Hoàng Thượng hay là hậu cung Thái hậu, nhất định là sẽ không cho phép nữ nhân trong viện này vượt qua Phúc Tấn.

Hơn nữa, trên đời này có mấy người vô dụng như đích mẫu của nàng ta.

Thụy Quyên yên lặng thở dài, nàng là người bên cạnh trắc phúc tấn, chỉ có nàng ta tốt, bản thân mới có thể tốt.

Nàng vốn định khuyên nhủ thêm, nhưng tiểu a ca ở trong đột nhiên tỉnh, không có cách nào, cũng chỉ có thể tìm cơ hội khuyên tiếp.