Thành Trì Cốt Lâu

Chương 10

Ác quỷ từ từ tiến lại gần Minh Tiên Tuyết, vươn những móng vuốt vặn vẹo, đầu ngón tay sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo như thể chỉ cần một cái quơ tay là có thể xé nát Minh Tiên Tuyết thành từng mảnh.

Hồ Tử Thất vẫn không có ý định ra tay cứu giúp, vẫn nhàn nhã bóc hạt dưa để lộ hàm răng trắng với những chiếc răng nanh sắc nhọn, trông giống như một loại hung khí nhưng lại chỉ dùng để cắn hạt dưa mà thôi.

Minh Tiên Tuyết ngồi ngay ngắn trên ghế đá, dáng người như cây tùng vững chãi. Miệng nhẹ nhàng đóng mở, từng tiếng kinh văn từ từ vang lên. Tiếng tụng tuy nhỏ nhưng lại như dòng nước nhỏ chảy xiết, cuốn qua từng bóng hồn ma, ôn hòa nhưng mạnh mẽ, gột rửa những luồng hắc khí dơ bẩn.

Trong tiếng kinh tụng của Minh Tiên Tuyết, tiếng rít gào và thét chói tai dần dần yếu đi, thay vào đó là những tiếng nức nở trầm thấp. Hắc khí vây quanh những ác hồn như sương sớm dưới ánh mặt trời dần tan biến, chỉ để lại một không gian yên tĩnh, trầm lặng.

Hồ Tử Thất sững sờ, nhìn Minh Tiên Tuyết: “Ngươi đã siêu độ hết cho bọn họ rồi sao?”

Minh Tiên Tuyết khẽ gật đầu, định đáp lời nhưng ngay lập tức cảm thấy cơn mệt mỏi ập đến, thân thể không còn sức mềm nhũn ngã xuống.

Hồ Tử Thất thấy vậy, vội vàng đưa tay đỡ lấy, cau mày hỏi: “Ngươi sao rồi? Siêu độ nhiều ác quỷ như vậy, hao tổn tâm lực không nhỏ, ngươi không nên cố quá sức.”

“Bọn họ không phải ác quỷ,” Minh Tiên Tuyết cười nhẹ, dù khóe miệng cong lên nhưng không giấu nổi sự yếu ớt, “Ta nhìn rõ rồi, họ chỉ là những oan hồn chết oan nơi này vốn không có ý định làm hại ai, chỉ bị tà thuật điều khiển. Thật đáng thương.”

Nghe vậy, Hồ Tử Thất kinh ngạc vô cùng: Trời đất, chẳng lẽ hắn thực sự là một người tốt?

Siêu độ số lượng lớn oan hồn này, quả thật tổn hại không ít tinh thần. Mỗi linh hồn đều mang nặng oán niệm, Minh Tiên Tuyết phải dùng tâm lực của mình để cảm nhận nỗi đau khổ của họ, từ đó hóa giải oán hận. Quá trình này chẳng khác nào đi trên lưỡi dao, cẩn trọng từng bước, chỉ một chút sai sót cũng có thể khiến tâm thần bị hao tổn.

Hơn nữa, hắn còn phải dùng pháp lực phá giải tà thuật để giải thoát cho oan hồn. Mỗi lần thi triển pháp thuật là một lần đối đầu, cần phải hết sức tập trung không được phép lơ là dù chỉ một chút.

Lần này siêu độ xong, thể xác và tinh thần Minh Tiên Tuyết đều kiệt quệ giống như một cây tùng trải qua bão tố, dù vẫn đứng thẳng nhưng đã lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Dù việc hắn làm không phải nghĩa đen “cắt thịt nuôi ưng,” nhưng cũng chẳng khác là bao.

Hồ Tử Thất đỡ lấy Minh Tiên Tuyết, trong lòng ngổn ngang bao cảm xúc.

Ban đầu, y chỉ đơn thuần tò mò về Minh Tiên Tuyết, rồi dần dần nảy sinh lòng cảm mến với dung mạo và tính cách của người này. Nhưng bây giờ, cảm giác ấy đã pha thêm vài phần kính trọng.

Đây là lần đầu tiên Hồ Tử Thất cảm nhận được sự phức tạp của lòng người. Nhưng chính điều này lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản năng săn mồi của loài hồ yêu trong y.

Nhìn Minh Tiên Tuyết, sắc mặt tái nhợt nhưng dáng người vẫn vững vàng, Hồ Tử Thất thầm nghĩ: "Thật sự... càng muốn có được người này."

Tà thuật bị phá, mây đen hoàn toàn tan biến, ánh trăng trở lại sáng tỏ và dịu dàng như phủ lên áo của Minh Tiên Tuyết.

Ở một góc khác, Lôi Khôn Tử đang nhắm mắt vận khí, tay nắm chặt thanh kiếm gỗ đen, cố gắng duy trì tà thuật của mình. Nhưng đột nhiên, từ trời cao, một luồng sức mạnh cường đại bất ngờ giáng xuống như có bàn tay vô hình xé toạc bóng tối bao trùm cả sân.

Lôi Khôn Tử mở choàng mắt, thấy thanh kiếm gỗ đen trong tay đang rung lắc dữ dội, dường như muốn thoát khỏi sự kiểm soát của hắn. Hắn hốt hoảng, tăng thêm pháp lực để giữ kiếm ổn định nhưng không còn kịp nữa. Một âm thanh đứt gãy vang lên, thanh kiếm gỗ đen vỡ làm đôi, rơi xuống đất như những khúc gỗ vô hồn.

Mất đi thanh kiếm, Lôi Khôn Tử lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh phản phệ dữ dội ập tới. Ngực hắn như bị một chiếc búa tạ giáng xuống, đau đớn không chịu nổi.

Hắn há miệng định thét lên nhưng thay vào đó, một ngụm máu tươi phun ra văng khắp mặt đá trông thật kinh hoàng. Cơ thể Lôi Khôn Tử loạng choạng vài bước rồi cuối cùng ngã gục xuống đất.

Nhìn thấy Lôi Khôn Tử nằm trên mặt đất, máu loang lổ trên áo, Vương phi gần như hoảng loạn đến hồn bay phách lạc. Bà vội vàng gọi thầy thuốc trong phủ đến để chữa trị cho Lôi Khôn Tử.

Thầy thuốc đến nơi, bắt mạch xem xét, sắc mặt dần dần trở nên nặng nề. Ông lắc đầu chậm rãi rồi nói với Vương phi: “Thưa Vương phi, Lôi Khôn Tử đại sư đã đứt mạch, không qua khỏi.”

Vương phi nghe vậy, như bị sét đánh đứng chôn chân tại chỗ, không nói được lời nào.

Còn bên phía Minh Tiên Tuyết, tuy đã phá được trận nhưng bản thân cũng không tránh khỏi sự kiệt sức.

Hồ Tử Thất vươn tay đỡ Minh Tiên Tuyết vào nhà. Đây là lần đầu tiên kể từ khi làm thư đồng, y mới thật sự chạm vào Minh Tiên Tuyết.

Dù đã "phụng dưỡng" Minh Tiên Tuyết một thời gian nhưng phần lớn chỉ là những việc lặt vặt như hầu hạ bút mực, không có sự tiếp xúc thân mật giữa hai người.

Minh Tiên Tuyết luôn giữ khoảng cách với Hồ Tử Thất, một con hồ ly có lai lịch không rõ ràng. Dưới ánh mắt quan sát của y, dù chỉ là một tiểu thư đồng, rất ít ai có cơ hội vào phòng hầu hạ Minh Tiên Tuyết chưa kể việc dọn giường hay thay quần áo. Đôi khi, Hồ Tử Thất cũng hiếm khi thấy được một góc áo của Minh Tiên Tuyết.

Hồ Tử Thất thường xuyên thấy Minh Tiên Tuyết mặc áo rộng, dài tay, từ đầu đến chân được bọc kín. Áo cổ cao đến mức che luôn cả yết hầu còn quần dài phủ kín đôi giày không để lộ chút da thịt nào. Da Minh Tiên Tuyết vốn đã trắng bệch, nay không còn huyết sắc trông như tuyết sắp tan. Phần cổ hơi lộ ra khỏi áo cổ cao tạo nên một mảng trắng tinh không tì vết mờ ảo như ranh giới giữa da thịt và tơ lụa.

Hồ Tử Thất không khỏi cảm thấy bản năng săn mồi của mình lại trỗi dậy. Y vừa nói: “Cổ áo bó sát như vậy chắc làm khó thở lắm,” vừa đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào nút áo cổ đứng và mở ra.

Cổ áo vừa mở, lộ ra yết hầu khẽ chuyển động theo nhịp thở. Đây là lần đầu tiên Hồ Tử Thất nhìn thấy dấu hiệu đặc trưng của một nam tử mạnh mẽ từ Minh Tiên Tuyết — người ngày thường thanh nhã, thanh tao, không chút bốc đồng hay giận dữ, chỉ là một sự trắng tinh không gợn.

Giờ đây, trên nền trắng ấy xuất hiện nhịp thở phập phồng, tựa như một đỉnh núi bất ngờ nổi lên giữa cánh đồng tuyết bao la. Ánh mắt Hồ Tử Thất không tự chủ được mà dõi theo, ngón tay sắp chạm vào yết hầu của Minh Tiên Tuyết.

Đột nhiên, giọng nói của Minh Tiên Tuyết vang lên: “Làm phiền ngươi rót cho ta một chén nước.”

Hồ Tử Thất giật mình, ngón tay dừng lại giữa không trung. Y mỉm cười: “Công tử thực sự muốn uống nước hay là không muốn để ta chạm vào?”

Minh Tiên Tuyết mỉm cười yếu ớt, nụ cười ấy trong mắt hồ yêu như càng thêm quyến rũ. “Chuyện hồ yêu báo ân, chẳng lẽ nhất định phải kết thúc theo cách đó sao?”

Hồ Tử Thất: “Thì ra công tử Tuyết cũng biết đến chuyện hồ yêu báo ân?” Y không chạm vào Minh Tiên Tuyết nữa mà xoay người đi rót trà.

Minh Tiên Tuyết nhìn bóng dáng Hồ Tử Thất dưới ánh nến, nói: “Ta cũng đọc không ít truyện chí quái.”

Hồ Tử Thất quay lại, đôi mắt hồ ly sáng rực dưới ánh nến: “Ta cứ tưởng công tử Tuyết chỉ đọc những sách nghiêm túc.”

“Thế nào là nghiêm túc? Nếu theo quan điểm chính thống, ngoài tứ thư ngũ kinh ra đều không nghiêm túc, ngay cả kinh Phật cũng không nên xem.” Minh Tiên Tuyết vừa nói vừa đưa tay đón lấy chén trà từ tay Hồ Tử Thất.

Nhưng Hồ Tử Thất không để Minh Tiên Tuyết nhận lấy mà đưa trà thẳng đến môi Minh Tiên Tuyết, cười nói: “Vậy công tử Tuyết đã đọc bao nhiêu truyện chí quái về hồ yêu báo ân rồi?”

“Cũng đọc qua vài quyển. Cảm thấy chúng đều giống nhau, chỉ là những câu chuyện phàm nhân được hồ yêu báo đáp bằng thân xác.” Minh Tiên Tuyết yếu ớt nói, không còn sức lực để phản kháng. Thấy Hồ Tử Thất muốn đưa trà đến miệng mình, hắn cũng không cản, đành chấp nhận uống.

Trên khuôn mặt Minh Tiên Tuyết, không hề có chút e thẹn hay ngượng ngùng, chỉ có sự điềm tĩnh và thoải mái, giống như cây thông vững chãi trên đỉnh núi, không chút xao động trước vẻ đẹp mùa xuân.

Chính sự điềm nhiên này của Minh Tiên Tuyết đã làm giảm đi phần nào bầu không khí quyến rũ vừa rồi.

Hồ Tử Thất, vốn tự tin với nhan sắc kiều diễm và đầy tự tin của mình nhưng mỗi khi ở trước mặt Minh Tiên Tuyết lại luôn gặp thất bại. Vẻ đẹp trời ban của y, dù lộng lẫy đến đâu khi đối diện với Minh Tiên Tuyết chẳng khác nào một lưỡi kiếm sắc nhọn va vào đá cứng mà gãy đôi. Với Hồ Tử Thất, điều này chẳng rõ là càng bị cản trở thì lại càng hăng hái tiến lên hay chỉ để lộ ra sự bất lực trong thất bại, thật khó để phân định rõ ràng.

Y chỉ khẽ đặt ly trà xuống một cách nhẹ nhàng, rồi nói: “Công tử đọc nhiều sách thì ra cũng hiểu rõ những vở kịch đời thường.”

Minh Tiên Tuyết mỉm cười nói: “Ta chỉ nghĩ rằng, hà cớ gì chúng ta phải để câu chuyện của mình rơi vào những khuôn mẫu cũ kỹ như vậy.”

-------------DFY--------------