Chương 2: Hồ ly báo ân
Phương trượng nhiều ngày nay đã chú ý theo dõi mọi sự trong chùa nhưng không thấy có điều gì khác thường, ngoại trừ một việc — con hồ ly đã rời đi.
Phương trượng từ lâu đã biết có một con hồ ly bảy đuôi quanh quẩn gần đó. Khi thì nó ẩn mình dưới bóng cây, lúc thì nằm trên xà nhà, phần lớn thời gian đều ở gần Minh Tiên Tuyết. Có lẽ con hồ ly này có chút tò mò với đứa trẻ Minh Tiên Tuyết.
Phương trượng biết hồ tinh hiện hữu nhưng chỉ coi nó như một chú mèo hoang hoặc chim trời thường đến viếng thăm chùa. Không những không để tâm mà còn tỏ ra vui mừng vì trong mắt ông, người đến đều là khách quý.
Hồ ly đột ngột rời đi, khiến phương trượng có chút tiếc nuối nhưng ông cũng chỉ xem đó là duyên đến duyên đi, tất cả đều là tự nhiên, không cần cưỡng cầu.
Hồ Tử Thất không rời đi nơi khác mà quay trở về quê hương — Hồ Sơn.
Hồ Sơn hùng vĩ, sừng sững như một con quái thú khổng lồ ẩn mình trong màn đêm. Dưới ánh trăng chiếu rọi, ngọn núi trông thật huyền bí và tráng lệ.
Khi vừa đến chân núi Hồ Sơn, Hồ Tử Thất không còn sử dụng pháp thuật mà đi bộ, từng bước chân đặt lên thảm lá rụng, phát ra tiếng xào xạc khe khẽ.
Tiếng xào xạc ấy không chỉ phá vỡ sự tĩnh lặng của núi rừng mà còn như đánh thức mọi sinh linh nơi đây, báo hiệu rằng "Hồ Tử Thất đã trở về."
Trong màn đêm tĩnh mịch, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng quen thuộc vang lên, dường như xuyên qua từng cơn gió, đến bên tai Hồ Tử Thất: “Ngươi đã trở lại.”
Theo giọng nói khàn khàn đầy từ tính ấy, Hồ Tử Thất từ từ tiến sâu vào rừng rậm.
Trong khu rừng rậm rạp, ánh sáng bị tán cây che khuất, chỉ còn những vệt sáng loang lổ của ánh trăng rọi xuống, tạo nên quang cảnh mờ ảo.
Ở trung tâm một khoảng rừng, nơi những cây cổ thụ hàng trăm năm tạo nên một không gian thiên nhiên tĩnh lặng, một con hồ ly chín đuôi đang ngồi yên lặng. Chín cái đuôi khẽ đong đưa, bộ lông của nó tỏa ra ánh sáng dịu dàng và thần bí.
Cửu Vĩ Hồ khẽ nâng mi mắt: "Ngươi đã trở về."
Giọng nói của nó pha chút nghiêm nghị và trách móc nặng nề.
Hồ Tử Thất vội cúi đầu, lòng tự hỏi mình đã làm điều gì chưa chu toàn.
Thấy đối phương không biết sai ở đâu, Cửu Vĩ Hồ lạnh giọng trách: “Ngươi lại không mang theo gà nướng.”
Hồ Tử Thất ngẩn người ra, vội vàng lục lọi trong túi bách bảo, lấy ra một con gà quay, rồi phân bua: “Sao lại không có? Ta lo gà quay nguội, còn dùng thuật thuấn di bay về để lấy đó!”
Cửu Vĩ Hồ cắn một miếng, rồi quát: “Đây không phải là gà hoa lau!”
Hồ Tử Thất kinh ngạc: “Người bán hàng rõ ràng nói đây là gà hoa lau mà!”
“Lòng người là thứ xảo trá nhất, hồ ly bị lừa cũng chẳng có gì lạ.” Cửu Vĩ Hồ ngừng lại một lát, rồi tiếp tục, “Ngươi đã xuống chốn hồng trần trở về, sao không thấy có chút tiến bộ nào cả?”
Hồ Tử Thất bối rối nói: “Ta cũng chẳng biết nữa.”
Nói rồi, y kể lại tất cả những gì mình đã làm dưới nhân gian cho Cửu Vĩ Hồ nghe.
Nghe xong, Cửu Vĩ Hồ lắc đầu liên tục, bảo: “Ngươi nói thế nghĩa là ngươi lúc thì đi quan sát cuộc sống của nông dân chốn thôn dã, lúc lại ngồi rình rập ở những gia tộc giàu sang nhất? Cái đó mà gọi là dấn thân vào hồng trần sao?”
Hồ Tử Thất thắc mắc nói: “Điều này không đúng sao? Từ phủ đệ rộng lớn cho đến đồng ruộng làng quê, ta đều đã đi qua một lần.”
“Ngươi chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, không thật sự thấu hiểu, nên chẳng có gì ngộ ra cả,” Cửu Vĩ Hồ giải thích nói, "Năm xưa ta cũng chẳng khác gì ngươi, mãi chẳng thể tu được cái đuôi thứ tám, nên ta mới xuống nhân gian tìm một thư sinh nghèo để vượt qua tình quan, rồi mới đột phá được cảnh giới.”
Hồ Tử Thất nghe nói vượt qua tình kiếp thì tu vi sẽ đại tiến nhưng trước nay không hề tin. Giờ tu luyện đến bình cảnh, y không nhịn được tò mò hỏi: “Phải làm sao mới vượt qua được tình kiếp?”
“Mỗi người có cách riêng,” Cửu Vĩ Hồ nói, dường như hồi tưởng lại, “Năm đó, ta giả vờ chết đuối bên bờ sông, được một thư sinh nghèo cứu vớt. Ta lấy cớ trả ơn, thực chất là thấy khí vận của hắn tốt nên muốn cùng hắn song tu, tăng tiến tu vi. Ban đầu, hắn cũng nghi ngờ ta xuất hiện quá kỳ lạ nhưng vì ta quá đẹp, hắn đã đồng ý và sống cùng ta như một đôi phu thê một thời gian.”
Hồ Tử Thất tò mò hỏi: “Rồi sau đó thì sao?”
“Sau đó, hắn thi đỗ Trạng Nguyên, được ban hôn công chúa, trở thành phò mã. Hắn tìm người trừ khử ta. Ta khóc ròng mà móc tim hắn, hoàn thành kiếp nạn này. Dù đạt được tu vi, ta cũng mất đi tình yêu. Đó thật là một kiếp nạn đầy sóng gió.”
Hồ Tử Thất nghe mà không hiểu ý nghĩa của sự đau khổ đó, thậm chí còn nghi ngờ rằng Cửu Vĩ Hồ đã nhìn thấu tâm địa của thư sinh kia từ đầu, cố tình tạo ra cái bẫy để hắn phạm sai lầm lớn, rồi thu về phúc vận mà không bị trừng phạt.
Là hồ ly mà mưu kế như thế, khác gì người đâu!
Hồ Tử Thất sau bao năm bôn ba nơi trần thế, quyết định trở về núi để tìm chút yên bình.
Trong núi chẳng màng ngày tháng trôi qua, y vừa nhập tọa thiền ngủ đông, thấm thoắt đã bốn năm trôi qua.
Hồ Tử Thất sau khi tỉnh dậy, định đi tìm Cửu Vĩ để bàn thêm về cơ duyên tu luyện nhưng không ngờ lần này lại đến lượt Cửu Vĩ lui vào hốc cây thiền định, chìm sâu vào giấc ngủ. Lần này, không biết bao lâu mới có thể tỉnh lại.
Hồ Tử Thất quyết định lần nữa xuống núi, tự mình trải nghiệm thêm nhân tình thế thái ở chốn hồng trần, y hy vọng tìm được cơ duyên giúp bản thân tiến xa hơn.
Trước đây, y từng đi qua nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người nhưng sau một giấc ngủ dài, trong tâm trí y hiện lên hình ảnh đầu tiên là Minh Tiên Tuyết.
"Đếm trên đầu ngón tay, tiểu tử kia giờ đã mười sáu tuổi rồi.” Hồ Tử Thất thầm nghĩ, "Ở nhân gian, thiếu niên mười sáu tuổi đã là một người trưởng thành, có khi đã lập gia thất. Không biết tiểu tử Minh Tiên Tuyết, cái cục bột nếp trắng như thế giờ ra sao?"
Từ Hồ Sơn đến Kinh thành cách xa vạn dặm nhưng Hồ Tử Thất chỉ khẽ vung tay áo, cưỡi mây đạp gió mà đi, trong nháy mắt đã vượt qua thiên sơn vạn thủy, đáp xuống kinh đô.
Y bay thẳng đến Quế Vương phủ, phủ đệ vẫn lộng lẫy, uy nghi như xưa, cột kèo chạm trổ tinh xảo, tráng lệ.
Hồ Tử Thất nhảy lên mái nhà quen thuộc, cuộn đuôi lại dựng tai lên nghe ngóng những lời nói của người bên dưới.
Thấy Vương phi cùng Ngân Kiều ngồi cạnh nhau, trên người toàn gấm vóc lụa là, xem ra cuộc sống không tồi chút nào.
Hồ Tử Thất kinh ngạc nghĩ: "Minh Tiên Tuyết này chẳng lẽ không động dao kiếm? Thật lạ, hắn lại để mặc hai người này sống yên bình bao năm qua sao?"
Vương phi nắm chặt khăn tay, giọng đầy căm hận: “Minh Tiên Tuyết thật là không biết điều! Hắn còn giành được cơ hội diện kiến Thái Hậu và Hoàng Thượng, nhờ cái danh hiếu lễ với Phật mà được trọng vọng. Bây giờ hắn thi thoảng vào cung nếu được lòng quý nhân, chẳng phải sẽ cướp mất tước vị của Thế tử?”
Ngân Kiều vội vàng an ủi: “Nương nương đừng lo. Minh Tiên Tuyết vào cung giảng kinh, chỉ là cái danh thôi. Càng nổi tiếng nhờ Phật pháp, càng chứng tỏ hắn không màng quyền thế. Hắn sẽ không thể kế thừa vương phủ, càng không có khả năng làm tể tướng hay vinh hiển vượt qua Thế tử. Lúc ấy, muốn đối phó hắn còn không phải dễ dàng hơn sao.”
“Ngươi nói nghe thì dễ!” Vương phi lắc đầu, “Mấy năm nay, chúng ta đâu có để Minh Tiên Tuyết yên thân? Nhưng tên tiểu tử này thật tà môn, bất kể chúng ta dùng cách nào, phái ai đến đối phó với hắn, đều không có kết quả. Người chúng ta cử đi đều gặp tai họa bất ngờ. Chẳng lẽ Minh Tiên Tuyết thực sự được Phật Tổ phù hộ, nên lần nào cũng hoá hiểm thành lành?”
Hồ Tử Thất nghe xong suýt bật cười. "Bà ta nghĩ gì vậy? Người đi đều không về chẳng lẽ không nghi ngờ Minh Tiên Tuyết có gì bất thường? Sao lại nghĩ hắn được thần tiên bảo vệ?"
Người ta thường nói rằng, nếu một người kiên trì làm cùng một việc suốt cả năm, họ sẽ trở thành bậc thầy trong lĩnh vực đó.
Nếu nói như vậy, có lẽ vị Vương phi này đã trở thành bậc thầy trong việc đem đầu của người khác dâng tặng Minh Tiên Tuyết. Đưa đầu người nhiều quá đến mức chính mình cũng trở nên thiếu tỉnh táo.
Sau khi Hồ Tử Thất rời khỏi vương phủ, y biến đổi trở lại hình dáng con người.
Đây không phải là một phép biến hóa bình thường mà là kết quả của ngàn năm tu hành. Dung mạo của y vượt xa những người phàm, kết hợp giữa vẻ đẹp của Hồ tộc và khí chất giản dị của thế gian. Gương mặt ấy, dù ở Tiên giới hay nhân gian cũng là hiếm có.
Sợ rằng vẻ ngoài quá gây chú ý, y khoác áo choàng che kín mặt rồi vào một quán trà ngồi xuống.
Trong quán trà, vài người dân đang ngồi trò chuyện. Hồ Tử Thất trong dáng vẻ một người thường, bắt đầu dò hỏi: “Các ngươi có nghe nói đến Công tử Tuyết không?”
Vừa dứt lời, một người đã kinh ngạc nói: “Ai mà không biết Công tử Tuyết chứ?”
Nhắc đến Công tử Tuyết, ai cũng không tiếc lời ca ngợi.
Thì ra, Minh Tiên Tuyết ở kinh đô đã trở thành một nhân vật lừng lẫy, không ai không biết. Người ta đồn rằng, Minh Tiên Tuyết như thần tiên sống, nhân phẩm cao thượng luôn giúp đỡ người nghèo. Hắn thường xuyên phát cháo, mời danh y khám chữa bệnh miễn phí cho những ai không có điều kiện quả là một công tử đầy lòng nhân ái.
Nghe xong, Hồ Tử Thất giả vờ ngạc nhiên cảm thán: “Lại có người tốt đến vậy sao!”
Người khác liền gật đầu: “Chứ còn gì nữa? Công tử Tuyết đúng là thần tiên giáng thế mà.”
Đúng lúc, từ đâu đó vang lên tiếng hô to: "Công tử Tuyết! Kia chẳng phải là Công tử Tuyết tới sao?"
Vừa nghe Công tử Tuyết xuất hiện, mọi người đều ngẩng cổ nhìn về phía cuối con đường.
Quả nhiên, từ đằng xa một chiếc xe ngựa chầm chậm tiến lại. Bánh xe lăn trên mặt đường, tạo nên tiếng răng rắc nhè nhẹ, vang vọng giữa con phố tấp nập.
Tấm màn xe khẽ lay động theo làn gió, để lộ một gương mặt như được khắc từ bạch ngọc.
Từng đường nét trên khuôn mặt ấy đều tinh xảo đến mức hoàn mỹ, không một vết tì, thần thái trang nghiêm, dáng vẻ không hề lay động chỉ có đôi hàng mi khẽ rung tạo ra một cảm giác sinh động mong manh, khiến người khó mà rời mắt.
Mọi người xung quanh kinh ngạc trầm trồ trước nhan sắc tuyệt trần của Minh Tiên Tuyết.
Hồ Tử Thất thầm nghĩ: “Tiểu tử này trắng trẻo như cục bột nếp, bày đặt trang trọng làm gì. Nếu thật sự cao quý như vậy thì đừng đi xe ngựa tự mình đi bộ đi!”
Đúng vào lúc đó, ánh mắt của Minh Tiên Tuyết khẽ dừng lại, rơi trên khuôn mặt của Hồ Tử Thất.
Hồ Tử Thất cũng đang chăm chú nhìn Minh Tiên Tuyết.
Ánh mắt của hai người giao nhau giữa cảnh phố xá ồn ào, tạo nên một khoảnh khắc lặng im đến lạ thường.
Nhìn vào đôi mắt của Minh Tiên Tuyết, Hồ Tử Thất không khỏi thầm thở dài: "Hồ ly thì sao có thể sánh được với người phàm?"
Dù đã từng gặp vô số hồ yêu kiêu ngạo vì vẻ mị hoặc của mình nhưng chưa bao giờ y thấy một con hồ ly nào có thể sở hữu đôi mắt như của Minh Tiên Tuyết.
Đôi mắt ấy, vừa giống ánh trăng, lại giống lưỡi hái sắc lạnh.
Tim của Hồ Tử Thất bất chợt đập dồn dập.
Chợt y nhớ tới lời dạy của gia tộc hồ ly về báo ân: “Tìm một mỹ nam tử trả ơn, dùng thân mình báo đáp.”
Tim Hồ Tử Thất giờ đập loạn như trống trận nhưng đầu óc lại nhanh chóng tính toán: “Đúng rồi! Đây chính là người mà ta cần báo đáp!”
Giờ việc cần làm chính là tạo ra cơ hội để Minh Tiên Tuyết cứu mình.
Nhìn thấy xe ngựa sắp lăn bánh qua, Hồ Tử Thất cảm thấy không thể bỏ lỡ cơ hội này, chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại. Y lập tức lao ra giữa đường, giả vờ nằm xuống run rẩy, bày trò giả bệnh lấy hết tài nghệ hồ ly để diễn một màn động kinh chân thực.
Công tử Tuyết vốn nổi danh là người lương thiện, tất nhiên không thể thấy người gặp nạn mà không cứu.
Chỉ cần Công tử Tuyết ra tay cứu giúp, hắn sẽ trở thành ân nhân của y.
Mà hồ ly đã trả ơn thì chỉ có một cách duy nhất: lấy thân báo đáp. Không lẽ lại đem biếu một con gà như người phàm?
Mọi chuyện đã được tính toán kỹ lưỡng, cứ thế mà tiến hành.
Nghe nói có người bị bệnh trên đường, Minh Tiên Tuyết quả nhiên ra lệnh: “Đưa hắn đến y quán.”
Hồ Tử Thất được đưa đến y quán, sau khi "chữa khỏi", y liền tìm cách cầu kiến Minh Tiên Tuyết để tạ ơn.
Nhưng người gác cửa nói: “Công tử Tuyết đã cứu trợ cho hàng ngàn người, ít nhất cũng vài trăm ai nấy đều muốn đến bái tạ. Nhưng công tử Tuyết không chịu nhận lễ tạ của mọi người. Ngài nói, nếu thật sự có lòng cảm tạ thì về sau hãy làm nhiều việc thiện, lan tỏa thiện niệm cho khắp mọi người đó mới là cách báo đáp chân thành.”
Hồ Tử Thất nghe xong chỉ thấy trong lòng không phục, thầm nghĩ: "Hắn có muốn nhận hay không là chuyện của hắn nhưng ta nhất định phải báo đáp!"
Chưa đầy hai ngày sau, Minh Tiên Tuyết ngồi trên xe ngựa tiến vào hoàng cung. Trên đường, xe ngựa đột ngột dừng lại.
Minh Tiên Tuyết hỏi: “Phía trước xảy ra chuyện gì?”
Người kéo xe nói: "Thưa công tử, không có gì đặc biệt, tiểu nhân thấy một thiếu niên đang quỳ bên đường, bán mình để chôn cất cha mẹ."
Thiếu niên ấy chính là Hồ Tử Thất giả dạng.
Hồ Tử Thất mặc áo tang, khuôn mặt tuyệt sắc của y bị che bởi lớp lụa trắng, để không bị người khác chú ý trước khi gặp được Minh Tiên Tuyết. Khi Minh Tiên Tuyết đến, Hồ Tử Thất chỉ khẽ nhấc mắt lên, đôi mắt đẹp như chứa hàng ngàn giọt nước trong veo, lấp lánh sáng lên khiến người ta phải ngỡ ngàng.
Thế nhưng, Minh Tiên Tuyết không hề nhìn lấy một cái, chỉ nói với người kéo xe: "Đó là người số khổ, cho hắn một lượng bạc rồi bảo về nhà đi lo hậu sự."
Người kéo xe cảm thán: “Công tử thật nhân từ!” Rồi đưa một lượng bạc cho Hồ Tử Thất.
Hồ Tử Thất nhận bạc, hướng về phía xe ngựa, bi thương nói: "Nếu đã như vậy, ta xin nguyện bán thân làm người của công tử."
Minh Tiên Tuyết từ trong xe đáp: "Ngươi là lương dân, sao có thể bán thân? Hãy về đi."
Nghe vậy, Hồ Tử Thất sững người: Lương dân thì không được bán thân sao?
Chẳng phải người ta vẫn bán mình chôn cất cha mẹ chỉ cần một tiếng kèn trống là xong ư?
Cái gì mà lương dân với chẳng lương dân, trong sách truyện không hề nhắc đến chuyện này!
Trong lúc Hồ Tử Thất còn đang ngơ ngác, xe ngựa của Minh Tiên Tuyết đã lăn bánh rời đi.
Nhìn bóng dáng tuyệt trần ấy xa dần, trong lòng Hồ Tử Thất bừng lên ngọn lửa quyết tâm mãnh liệt: "Ta không tin! Đường đường là hồ ly ngàn năm, chẳng lẽ ta không báo đáp được ân tình, không giành được trái tim con người sao?
-------------DFY--------------