Ninh Hảo đẩy từng cánh cửa ra rồi lại lần lượt đóng chúng vào, trong phòng không có người mà cô muốn tìm.
Tám phù dâu mặc đồ giống nhau, đáng lẽ phải rất dễ tìm chứ. Vừa rồi thì đuổi bọn họ đi như chỉ mong sao bọn họ bốc hơi khỏi thế giới, giờ lại đau đầu vì không tìm thấy ai.
Cô lê cơ thể đã không nghe sai khiến của mình đi rất xa, cuối cùng khi đi vòng qua đại sảnh thì phát hiện bọn họ đang đứng rải rác như đàn bươm bướm nhỏ ở đó, bận rộn sắp xếp trong sảnh cưới.
Ninh Hảo lao về phía Lục Chiêu Chiêu, tóm lấy ngọn cỏ cứu mạng. Lục Chiêu Chiêu hỏi: “Cậu sao thế? Sao sắc mặt lại trắng bệch vậy?”
“Tớ hơi đau bụng.”
“Hả?” Cô ấy che miệng, hít vào một hơi: “Không trùng hợp đến vậy chứ, sao lại vào lúc này?”
“Đến trước hai ngày. Thôi không nói chuyện này nữa.” Ninh Hảo kéo cô ấy ra chỗ ít người, nhỏ giọng hỏi: “Những bài đăng trên Weibo lần trước tớ bảo cậu xóa, còn khôi phục được không?”
“Không được.” Lục Chiêu Chiêu vừa nói đến mảng kỹ thuật liền vô cùng đắc ý: “Những thứ tớ xóa đi, không ai có thể khôi phục.”
Ninh Hảo: “...”
Lục Chiêu Chiêu thấy cô im lặng, vẻ mặt không thiết sống thì mới ngộ ra: “Ồ, cậu muốn khôi phục à?” Cô ấy ngượng ngùng gãi đầu: “Tớ cũng không khôi phục được, xóa sạch rồi.”
Ninh Hảo thở dài, lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Vừa rồi cô nói chuyện với Văn Tư Hoàn chẳng qua là gióng trống khua chiêng mà thôi, cô không hề cho anh có cơ hội đáp trả. Cuối cùng thì anh tin bao nhiêu, có chịu chung chiến tuyến với cô không vẫn chưa biết.
Vốn dĩ cô còn ôm một tia hy vọng, nếu như có thể khôi phục bài đăng Weibo mắng chửi Lý Thừa Dật, vậy còn có chút thuyết phục.
“Sao thế?” Lục Chiêu Chiêu nhìn ra được sắc mặt u ám, bất an của cô: “Xảy ra chuyện gì rồi? Sao cậu lại đổi ý thế?”
“Tớ đoán sai rồi. Người điều tra tớ không phải Văn Gia Xương, mà là Văn Tư Hoàn.”
Mắt Lục Chiêu Chiêu trợn to: “Chồng nhặt đó hả? Woa, không ngờ nha. Mà cũng không hẳn, tớ đã nhìn ra từ lâu rồi, hình tượng rất phù hợp với người cổ hủ, đàn ông đeo kính viền thường ít nhiều gì cũng hơi biếи ŧɦái!”
Khóe miệng Ninh Hảo nặng nề, không thể cười được.
Lục Chiêu Chiêu: “Cho nên vừa rồi hai người cãi nhau à? Cậu ấy nói gì? Không lẽ muốn từ hôn? Hôn lễ này còn tổ chức không?”
Ninh Hảo suy nghĩ kỹ, lúc này mới cảm thấy hơi kỳ lạ: “Cậu ấy không nói từ hôn. Cậu ấy nói, nếu như tớ còn qua lại với Lý Thừa Dật, cậu ấy sẽ đánh anh ta.”
Lục Chiêu Chiêu: “Còn có chuyện tốt như vậy à? Mỗi ngày để cậu ấy đánh hai trận là thù lớn trả được rồi.”
Ninh Hảo vừa định lên tiếng nói Văn Tư Hoàn không đơn giản thì có người gọi cô, cắt ngang cuộc trò chuyện.
“Cô Ninh, cô ở đây à.” Là giám đốc xinh đẹp của khách sạn Winters, cô ấy nở nụ cười lịch sự tiêu chuẩn, đi về phía cô, đưa cho cô một bình giữ nhiệt và một hộp thuốc chưa mở: “Chú rể nói cô đến kỳ sinh lý, không được thoải mái, bảo tôi tìm thuốc cho cô. Tôi đã lấy thuốc Ibuprofen (*), trong này có nước ấm khoảng bốn mươi độ, ly là tôi nhờ người mua mới, cô cứ yên tâm sử dụng.”
(*) Thuốc Ibuprofen: Thuộc nhóm thuốc kháng viêm không steroid (NSAID), có tác dụng chính là chống viêm, hạ sốt, giảm đau và chống ngưng kết tiểu cầu.
Văn Tư Hoàn? Ninh Hảo luống cuống nhận lấy thuốc và nước.
Sau khi xã giao vài câu đơn giản với giám đốc, cô ấy nói lát nữa sẽ có nhân viên phục vụ đưa túi giữ nhiệt đến cửa sảnh tiệc cho cô, sau đó thì đi làm việc.
Lục Chiêu Chiêu xé vỏ chiếc socola mà giám đốc tiện tay để lại ra, đợi cô uống thuốc xong thì bẻ một miếng cho cô ăn, rồi bẻ một miếng cho mình. Cô ấy tò mò hỏi: “Chồng nhặt của cậu làm vậy là giơ cờ đầu hàng à?”
Ninh Hảo không thể nói rõ được, người kia rất khó hiểu.
Khi gần đến giờ, bố mẹ hai bên đều đã tới nơi, đang đứng bên ngoài sảnh tiệc đón người thân bạn bè của mình. Đương nhiên bên phía Văn Tư Hoàn, phụ trách đón khách là Văn Gia Xương và Lý Lộ Vân. Mặc dù mẹ ruột anh đến, nhưng cũng chỉ như khách ngồi chung với các chị gái mà thôi. Văn Gia Xương không thể nào đứng chung với người vợ trước đã ly dị hơn hai mươi năm được. Mà người vợ trước cũng không thể đón tiếp được những người bạn xã giao của ông ta.
Ninh Hảo chụp ảnh chung với người thân bạn bè ở backdrop chúc mừng trước cửa sảnh tiệc. Đúng lúc mấy phù rể đang gọi nhau đi tìm chú rể thì Văn Tư Hoàn xuất hiện.
Anh đi ngang qua trước mặt Văn Gia Xương rồi bị trách mắng vài câu: “Bản thân kết hôn mà còn không tích cực!”
Văn Tư Hoàn không giải thích mà chỉ cười, tay cho vào túi quần, nụ cười của anh rất thờ ơ.
Anh đứng bên cạnh Ninh Hảo, hai người còn chưa kịp nói chuyện đã lập tức có người đến chụp ảnh chung. Sau khi chụp xong thì quay sang chúc mừng đôi vợ chồng mới, nhưng cũng chỉ có Ninh Hảo trả lời, còn anh thì im lặng, giống như hòa chung với phông nền chụp ảnh vậy.
Nhóm khách đầu tiên lần lượt chụp ảnh rồi ngồi vào chỗ, sau đó tạm thời không có ai tới chụp ảnh tiếp.
Sau khi im lặng vài giây, Ninh Hảo nhìn về phía trước, nhưng hiển nhiên là đang nói chuyện với anh: “Cảm ơn.”
“Bớt tỏ ra thân thiết đi.” Anh cũng không nhìn cô, giọng nói vừa cứng ngắc vừa lạnh lẽo.
Ninh Hảo: “...”
Người gì thế, là ai thân thiết trước chứ…
Cô đứng gần, bắt được thóp của anh: “Cậu uống rượu hả? Uống sớm vậy à?”
“Không uống thì không cười nổi.” Anh đổ tội cho cô, nhắc nhở cô, là ai khiến anh cảm thấy khó chịu.
Chỉ là Ninh Hảo lại không hiểu anh đang nghĩ gì, để bụng rồi sao? Hay là đang tạo cảm giác tồn tại?
Cô chưa kịp đắn đo suy nghĩ nhiều thì đã có khách đến chụp ảnh tiếp.
Cả một buổi tối Ninh Hảo nhìn Văn Tư Hoàn thoải mái uống rượu, không từ chối một ai, cô thầm nghĩ chắc anh sắp say rồi, chợt cảm thấy hơi lo lắng. Buổi tối trong phòng chỉ có hai người, không lẽ cô mệt mỏi cả ngày còn phải chăm sóc anh sao? Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng phải chăm sóc ai bao giờ, lỡ như nửa đêm không giải quyết được, lại để cả nhà đến giúp đỡ, vậy thì mất mặt lắm.
Phần lễ vô cùng buồn chán, bên dưới vẻ xa hoa đều là sự tẻ nhạt vô vị.
Thay vì nói đây là hôn lễ của Ninh Hảo và Văn Tư Hoàn, chi bằng nói là buổi độc diễn của một mình Văn Gia Xương còn hơn. Chỉ mỗi việc cảm ơn khách đến tham dự thôi mà ông ta diễn thuyết hẳn hai mươi phút.
Sau khi giải tán, một nhóm người đi bộ từ Vụ Tùng Viện về nhà. Văn Gia Xương uống say, vừa hát vừa gào thét, nhảy nhót loạng choạng. Lý Thừa Dật buộc phải nửa khiêng nửa kéo ông ta đi.
Văn Tư Hoàn thì đỡ hơn nhiều, ít nhất anh còn đi được đường thẳng.
Ninh Hảo do dự có cần đỡ anh hay không, nhưng nghĩ đến những lời nói ác độc trước đó của anh, cô lại cảm thấy không cần thiết. Trong lúc cô chần chừ, chị cả của anh đã tiến lên đỡ lấy cánh tay anh, hai người đi về trước một chút.
Vào đến cửa, mọi người ồn ào đưa bố về phòng ngủ. Sau đó, trong nhà trở nên yên tĩnh, ai về phòng nấy, nói chúc ngủ ngon ở chân cầu thang.
Chị hai lái xe đưa mẹ ruột của Văn Tư Hoàn về nhà nên chỉ có cô ấy không có mặt ở đây. Anh rể thứ và vợ chồng chị cả cùng nhau lên lầu.
Mẹ con Lý Thừa Dật vẫn đứng ở phòng khách, dựa vào cây đàn piano thì thầm nói chuyện, tạm thời không có ý định về phòng.
Ninh Hảo chào bọn họ, quay người lên lầu. Lý Thừa Dật lơ đãng nhìn qua, ánh mắt từ từ di chuyển theo cô.
Sau đó bỗng nhiên Văn Tư Hoàn ghé lại gần, ghé sát người cô, tay phải anh đặt ở sau lưng cô, chỉ cách phần hông vài mi-li-mét.
Ninh Hảo giật mình, không phản ứng gì cả, tiếp tục bước lên bậc thang, đi lên lầu.
Màn đêm đã buông xuống, bóng dáng hai người phản chiếu trên cánh cửa kính màu đen.
Lý Thừa Dật nghiến răng cụp mắt không nhìn nữa. Anh ta có thể cảm nhận được dường như Văn Tư Hoàn đang khoe khoang.
Cổ họng anh ta bị cảm giác chua chát bóp nghẹn, âm thanh ồn ào chui vào tai.
Văn Tư Hoàn đi lên hai tầng, khi đến chỗ rẽ thì buông tay ra một cách tự nhiên.
Ai đi đường nấy, một trước một sau bước vào phòng.
Căn phòng được chia làm phòng trong và phòng ngoài. Phòng ngoài nối liền với phòng tắm và ban công. Từ phòng ngủ đi thêm vài bước là phòng thay đồ và cửa sổ lớn. Ninh Hảo có mang theo vali, đã được đưa tới đây từ sớm.
Cô lấy đồ đạc ra đi tắm rửa, đánh răng, lề mề hơn một tiếng đồng hồ.
Lúc cô đi ra, Văn Tư Hoàn đã nằm ngủ say trên sofa.
Ninh Hảo đẩy anh, gọi anh dậy, nói cho anh biết mình đã sử dụng xong phòng tắm, anh có thể dùng rồi.
Văn Tư Hoàn một mình ngồi trên sofa để tỉnh táo một lúc rồi mới bước vào phòng tắm.
Men rượu đã vơi đi, anh vừa lấy khăn lông lau tóc vừa đi ra, liếc nhìn phòng ngủ, chiếc giường tân hôn được trải sẵn chưa hề bị đυ.ng vào, khiến anh cảm thấy khó hiểu.
Anh đi vào trong hai bước, đeo mắt kính lên, ngó đầu nhìn.
Ninh Hảo co chân ngồi trước cửa sổ, cô vừa cúi đầu thì khói trắng nhẹ nhàng bay qua trước mặt cô, khuôn mặt có phần non nớt nhuốm chút phong tình. Cô búng tàn thuốc, một tay khác cầm ly lên uống một ngụm. Chất lỏng màu hổ phách dưới đáy ly tỏa ra ánh sáng lấp lánh, chai rượu ở gần cửa sổ, có vẻ nó mới được mở ra.
Những thứ mà cô nói có thể tin được không? Anh chỉ biết là cô giải thích nghe rất hợp lý, nhưng nếu nhìn từ góc độ khác thì cũng không khó hiểu.
Cô muốn hợp tác với mình, đối đầu với Lý Thừa Dật, so với việc cô và Lý Thừa Dật hợp tác, anh càng cảm thấy không đáng tin hơn.
Nhưng vậy thì đã sao, bảy năm trước anh đã từng nói sẽ một lòng một dạ với cô, thứ gì cũng cho cô. Nói lời phải giữ lấy lời.
Văn Tư Hoàn tiện tay ném khăn lông đi, từ từ tới gần cô.
Cô nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại.
Ánh mắt trêu đùa của anh di chuyển từ điếu thuốc ở tay trái của cô sang ly rượu trên tay phải, bỡn cợt: “Không giả vờ nữa à?”
Cô nghe hiểu câu đùa của anh, anh đang giễu cợt cô cả thuốc và rượu đều biết. Cô cong khóe môi: “Vậy mà đã sợ sao?”
Cửa sổ rộng rãi, anh ngồi đối diện cô, dựa vào bên tường còn lại, tiện tay cầm chai rượu lên nhìn, rồi bỏ xuống: “Nếu tôi biết cậu uống được rượu thì vừa rồi nên để cậu uống thay tôi vài ly mới phải.”
Cô cãi lại: “Không ai ép cậu uống cả. Tôi thấy cậu thích uống lắm mà, cản cũng không nổi.”
Anh muốn cười, bèn quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm tối ở khu ngoại ô không có đèn đường, những tòa nhà trong khu biệt thự như ngôi sao cô độc rải rác trong ngân hà, ánh sáng bị rừng cây rậm rạp che khuất. Thông qua cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy từng bóng cây đang đung đưa theo gió.
Anh thu tầm mắt về: “Cậu định trả thù thế nào?”
“Mọi chuyện đều phải làm cẩn thận bí mật.”
“Không phải cậu nói muốn cùng chung chiến tuyến với tôi à? Kế hoạch tác chiến của cuộc chiến này không thể tiết lộ cho đồng minh ư?”
“Chuyện trong ngành cậu không hiểu được, người đồng minh như tôi cũng không dẫn dắt nổi, chỉ mong cậu đừng gây thêm phiền phức cho tôi thôi.”
Văn Tư Hoàn cười, anh biết có lẽ cô muốn ra tay từ công ty, mà đó đúng thật không phải lĩnh vực của anh: “Được thôi, nhưng có một chuyện cậu phải biết thì mới chuẩn bị được.”
Ninh Hảo cảnh giác liếc nhìn anh.
“Xuất thân của tôi không hề giống như bên ngoài nghĩ, có thể ngồi ngang hàng, cạnh tranh cao thấp với Lý Thừa Dật…”
“Đây là sự thật mà sau khi tôi trưởng thành mới biết. Một năm trước khi tôi ra đời, tình cảm của bố mẹ đã rạn nứt. Bố tôi quyết định ly hôn, sau đó tái hôn với người vợ hiện tại. Mẹ tôi không cam lòng, cho rằng trước giờ ông ấy trọng nam khinh nữ, ông ấy thay lòng là vì bà mãi không sinh con trai, còn người vợ lẽ thì đã mang bầu con trai rồi. Thế nên bà đã sử dụng tϊиɧ ŧяùиɠ đông lạnh từ nhiều năm trước khi hai vợ chồng họ đi thụ tinh nhân tạo giữ lại để mang thai lần nữa.”
“Sau khi bố tôi biết tin bà mang thai, tình cảm càng không thể níu kéo được tiếp, mới rơi đến nước trở mặt thành thù như hiện giờ…”
“Cho nên trả thù mà cậu nói, tôi không hề có lập trường.”
Ninh Hảo dập tắt điếu thuốc, khoanh hai tay lại, nghiêm túc nghe anh nói. Trên mặt cô hiện lên chút dịu dàng.
Cuối cùng anh tổng kết: “Không có ai từ bỏ tôi, mà là tôi không nên đến nơi này.”
“Nếu cậu muốn có được sự giúp đỡ ở chỗ tôi, đó là điều rất khó khăn. Trọng lượng của tôi ở chỗ Văn Gia Xương có lẽ còn kém hơn người qua đường. Rất tiếc cho cậu vì thu mua cổ phiếu thất bại, có muốn suy nghĩ lại không?”
Khi nói tới đây, anh lại nở nụ cười, giống như những thứ anh nói không hề mang tới phiền phức cho anh vậy, chỉ đơn giản là vui mừng vì cô khôn lắm dại nhiều thôi.
Giọng điệu của Ninh Hảo dịu dàng hơn hẳn: “Cậu không cần phải bận tâm cho tôi, tôi đã chuẩn bị xong cái bẫy cho anh ta rồi.”
Văn Tư Hoàn tặc lưỡi, giọng điệu không nghiêm túc: “Nói năng úp mở.”
“Có điều, hiện giờ tôi chưa thể trở mặt với anh ta, buộc phải giả vờ ân cần với anh ta. Cậu bớt mấy trò thể hiện tình cảm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ người khác kia đi.”
Anh quay mặt lại, mượn ánh trăng nhìn cô chăm chú: “Nếu tôi phối hợp diễn kịch với cậu, cho dù là một vai phụ thì cũng nên có tiền thù lao chứ nhỉ?”
“Cậu muốn gì?” Cô bình tĩnh hỏi.
“Tôi muốn…” Anh cầm lấy chiếc ly bên tay cô, uống cạn chỗ rượu Whisky còn sót lại, chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống cổ họng. Anh không quên đánh giá: “Vị cũng thường thôi.”
Chủ đề nói chuyện thay đổi khiến cô thả lỏng cảnh giác.
Cô nghe thấy bèn bật cười, không phục: “Rượu ủ mười tám năm mà còn bình thường?”
Anh luồn tay qua mái tóc dài, giữ lấy phần gáy của cô, rồi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Nụ hôn buổi sáng bị đông người vây quanh khiến cô đỏ mặt xấu hổ, nên anh hôn có phần vội vàng qua loa, không thưởng thức đàng hoàng.
Nhưng đến khi tận hưởng kỹ mới biết, không ngờ cánh môi của cô lại mềm mại như vậy, cảm giác khi chạm vào nhau thật kỳ lạ, khiến người ta chìm đắm.
Nhưng không thể chìm đắm được.
Anh kìm nén buông cô ra, giả vờ ung dung: “Đương nhiên, không bằng cậu rồi.”
Cô cảm nhận được trái tim như có một sợi lông vũ bị gió thổi mạnh lên không trung, bay lơ lửng.
Văn Tư Hoàn quên rồi, cô là một người phụ nữ hiếu thắng, thích tỏ ra mạnh mẽ.
Cô co chân lại, quỳ gối trước cửa sổ, gỡ mắt kính anh xuống bỏ sang một bên. Hai cánh tay cô ôm lấy cổ anh, cả người ngả vào lòng anh, ngửa đầu chạm vào cánh môi anh. Cô không chỉ dừng lại ở đó mà đơn phương bắt đầu một nụ hôn lỗ mãng, xa lạ, chưa nắm được mấu chốt, nhưng lại bắn trúng trái tim này.
Mùi rượu nhanh chóng quyện vào nhau, khiến anh biết cô không chỉ mềm mại, mà còn hiểu cách xâm chiếm và cướp đoạt, hệt như con rắn cuộn mình, siết chặt rồi tấn công con mồi.
Anh nhắm mắt, thứ cảm xúc quanh quẩn nơi giới hạn trong trái tim bị cắn rách một lỗ, chui ra ngoài.
Từ trước tới nay, anh thường xuyên thuyết phục bản thân, phải dùng cách dâng hiến để đối đãi với Ninh Hảo, luôn tránh né ham muốn đối với cô.