Văn Gia Xương nghe Văn Tư Hoàn báo cáo ngắn gọn xong, cũng nhìn chằm chằm giấy đăng ký kết hôn trên bàn vài giây.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, ông ta vỗ mạnh vào đùi, cười hớn hở chỉ vào Văn Tư Hoàn: “Không tồi! Tốt, tốt, tốt lắm! Giờ thì hay rồi, bố cũng yên tâm rồi.”
Ông ta hưng phấn đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng: “Bố từng nói với con rồi, đứa trẻ Ninh Hảo này rất ngây thơ, bố đã nhìn con bé lớn lên từng ngày. Con bé xinh đẹp, học giỏi, lại dễ dỗ dành, ai cưới được con bé thì người đó có phúc. Bố cũng muốn để Thừa Dật theo đuổi con bé, nhưng thằng bé này không biết tốt xấu. Haizzz, nói đến là bố lại nhức đầu.”
Văn Tư Hoàn khẽ cười, hình như khác hẳn với lúc anh nghe thấy được ở nhà của Ninh Hảo lúc chiều.
Nhưng anh không thể hiện cảm xúc, cũng không phản bác.
Lý Lộ Vân pha hai ly trà bưng tới, bà ta cố ý đi rất chậm, hòng nghe thêm nhiều thông tin nữa.
Văn Tư Hoàn khẽ cảm ơn bà ta, ngược lại khiến bà ta giật mình, nở nụ cười gượng gạo.
“Con có suy nghĩ gì về hôn lễ?” Văn Gia Xương hỏi.
“Con…” Văn Tư Hoàn không theo kịp tiến độ cho lắm. Ngày hôm nay, từ lúc gặp mặt đến khi đăng ký kết hôn, rồi xúc tiến đến chuẩn bị hôn lễ, từng việc đều nhanh đến chóng mặt. Anh không hề có cơ hội bĩnh tĩnh suy ngẫm.
Cũng may Văn Gia Xương không định trưng cầu ý kiến của anh mà tự mình sắp xếp: “Tổ chức tại Winters của Vân Thượng. Bây giờ bố sẽ gọi điện thoại cho giám đốc Hòa.” Nói xong, ông ta cầm điện thoại, bấm dãy số và gọi đi.
“Bố, bố.” Văn Tư Hoàn lộ vẻ khó xử, anh gọi liên tục hai tiếng, muốn khuyên nhủ ông ta.
Văn Gia Xương làm động tác tay “stop” với anh, nhân lúc đối phương vẫn chưa nghe máy, ông ta nói nhỏ: “Nghe theo bố, địa điểm rất hot, nhất định phải đặt sớm… À! Giám đốc Hòa! Ông đoán xem tôi là ai?... Tôi hỏi ông này, lịch đặt đám cưới ở khách sạn Winters đến khi nào thế? Tháng Mười à. Kì nghỉ tháng Mười một chừa cho tôi được không? Ai cưới à? Con trai, con gái của tôi kết hôn. À không, con trai con dâu tôi, ông coi đầu óc tôi này! Con trai ruột! Không phải! Hai đứa con trai của tôi! Không phải hai con trai ruột của chúng tôi kết hôn với nhau, là hai đứa con trai đều phải cưới vợ rồi! Tháng Mười một để lại cho tôi nhé, tôi mời thầy xem ngày, ngày mốt nói với ông.”
Sau khi tắt điện thoại, tâm trạng của Văn Gia Xương thoải mái, bắt đầu bốc phét với Văn Tư Hoàn: “Con tưởng rằng khách sạn Winters ai muốn đặt cũng được à? Cháu gái của chủ tịch thành phố muốn chen vào cũng phải dựa vào quan hệ của bố đấy, đùa gì chứ!
“... Ý của con là không cần quá phô trương, con và Ninh Hảo làm đơn giản thôi.”
“Đơn giản cái gì! Con đừng cảm thấy mình thấp hèn, con là con trai của Văn Gia Xương, sợ hãi rụt rè cái gì? Nhà họ Ninh cũng có địa vị ở thành phố Giang. Nếu nói ra ngoài, đây chính là cuộc liên hôn giữa hai gia đình giàu có, con hiểu không? Con keo kiệt như vậy, sao bố có thể làm người ở thành phố Giang nữa?”
Vì mặt mũi của ông ta, anh chỉ đành nghe theo.
Văn Tư Hoàn không lên tiếng, nhưng lại lo lắng Ninh Hảo sẽ chán ghét những tục lệ phiền phức này.
“Cứ quyết định thế đi. Tháng Mười một tụi con tổ chức đám cưới, phía Thừa Dật thì bố phải thương lượng với nhà thông gia, tốt nhất là tháng Mười hai tổ chức.”
Văn Tư Hoàn nghe ra chút kỳ lạ.
Sao Lý Thừa Dật lại xuất hiện “nhà thông gia” rồi?
Phản ứng nôn nóng chạy đến tận cửa của anh ta lúc ban ngày, hoàn toàn không giống bản thân đã có đối tượng kết hôn…
Anh viện bừa một lý do kéo dài thời gian tổ chức: “À… Bố, lớn nhỏ có thứ tự, để Thừa Dật tổ chức trước đi ạ.”
“Con không cần quan tâm chuyện này.” Văn Gia Xương chột dạ, xua tay: “Tụi con tổ chức trước, bố… bố và anh Ninh có quan hệ bền chặt hơn, chuyện gì cũng dễ thương lượng. Nhà thông gia của Thừa Dật…”
Bỗng nhiên Lý Lộ Vân ở một bên hắng giọng.
Văn Gia Xương ngừng lại, ngại ngùng sờ tai, chuyển chủ đề: “Con nhanh chóng tổ chức mới là quan trọng nhất. Con có người phụ giúp trong nhà, sẽ có thể chuyên tâm lo sự nghiệp. Chủ nhật bố lại hẹn viện trưởng của con ăn bữa cơm, con phải đến. Không phải buổi trưa thì chính là buổi tối, ngày mai bố gửi tin nhắn cho con. Con đừng suốt ngày tăng ca nữa, chỉ biết kỹ thuật thì có tác dụng gì.”
“Vâng ạ.” Văn Tư Hoàn bất lực phụ họa.
“Khi nào tụi con dọn về đây ở?”
Văn Tư Hoàn khó hiểu, sao tối nay tra hỏi hết chuyện này đến chuyện khác thế.
“Con… vẫn chưa hỏi Ninh Hảo.”
“Con hỏi con bé đi, muốn gây dựng sự nghiệp thì phải sắp xếp cho vợ trước đã, sớm sinh con. Dì Vân của con còn trẻ, có thể chỉ huy người giúp việc làm việc. Mấy năm nữa bố về hưu rồi, bố và dì phải đi du lịch, con nhờ ai trông con giúp đây?”
Văn Tư Hoàn không lên tiếng, sử dụng chiến thuật giơ tay đỡ mắt kính.
Nể tình phụ huynh có lòng muốn phụ “trông con”, xuất phát điểm là ý tốt nên anh cười khổ, gật đầu.
Anh rời khỏi Vụ Tùng Viện mới thở phào một hơi.
Anh chỉ cảm thấy mình như bị lột da.
Có người bạn gửi tin nhắn đến: [Dữ nha, một phát xong luôn à? Yêu đương khi nào vậy? Chẳng nghe thấy thông tin nào cả! Cậu tệ quá nha!]
Người bạn này là đồng nghiệp Cao Bác ở Viện Vật liệu của anh. Hôm nay đã nhờ anh ấy đến chung cư của anh lấy giúp sổ hộ khẩu.
Anh ấy chưa gặp được Ninh Hảo, chỉ đậu xe bên đường, mở cửa sổ xe đưa sổ hộ khẩu rồi trở về viện.
Sau khi nhìn thấy mấy chữ này, Văn Tư Hoàn mới hồi tưởng lại chút niềm vui.
Giống như con người bị đông cứng dần tìm lại nhiệt độ cơ thể.
Anh khởi động xe, mở loa trong xe: “Đang ở đâu thế? Ra ngoài uống một ly không?”
“Không phải chứ… Cậu bị sao vậy?” Cao Bác ở đầu dây bên kia kêu la: “Kết hôn không thành công à? Kết hôn không ở với vợ, uống rượu cái gì? Không lẽ tôi cũng là một mắt xích trong trò chơi của hai người?”
Anh hơi mím môi: “Hôm nay cô ấy về nhà bố mẹ. Cậu nghĩ nhiều rồi, cậu có gì đáng để chơi chứ?”
*
Văn Tư Hoàn ở trong chung cư công nghệ cao gần viện, hơn nữa còn có trợ cấp. Cao Bác chung bộ phận với anh, phòng cũng ở đối diện anh. Thường ngày hai người lười nấu ăn, sẽ cùng nhau gọi thức ăn bên ngoài. Trong viện, quan hệ của hai người là thân thiết nhất.
Cao Bác chưa từng nghe nói anh có bạn gái, nào ngờ anh vừa hành động đã kinh động thế này. Việc nhập mật khẩu vào nhà lấy sổ hộ khẩu giúp anh không phải chuyện khó. Cao Bác bắt anh mời, muốn trừng phạt việc anh che giấu quá kỹ.
Đối diện khu công nghệ có một con phố ăn vặt nhộn nhịp, ban ngày bán thức ăn nhanh có hương vị Hồ Nam, Tứ Xuyên.
Nhưng thời điểm này toàn bộ đã đổi sang bán đồ nướng để ăn khuya.
Bữa tối, Văn Tư Hoàn quả thực nghe theo lời đề nghị của Ninh Hảo đến quán ăn Lệ Viên để lấp đầy bụng đói.
Hương vị của Thượng Hải thanh đạm ít dầu mỡ, đi đến Vụ Tùng Viện rồi trở về mất hai tiếng đồng hồ, lại bị tẩy não trong nhà bố, nên lúc này anh đã đói rồi.
Anh đậu xe vào ô.
Cao Bác đợi ở bên ngoài ghế lái, choàng tay qua vai anh: “Ăn gì nhỉ? Thịt nướng đi.”
Thật đúng ý anh.
Dưới ánh đèn tông ấm, thịt sống trên vỉ nướng dần trở thành màu nâu, cháy xèo xèo, khói đã bị hút vào trong ống.
Sau khi nghe thấy câu chuyện mất đầu mất đuôi của anh.
Cao Bác lấy rau sống cuộn thịt mà Văn Tư Hoàn nướng chín ném lên dĩa của mình, rồi nhét thẳng vào miệng, nói năng không rõ: “Người vợ này, cậu thích không?”
Bàn tay đang định trở mặt thịt ba chỉ của Văn Tư Hoàn bỗng khựng lại giữa không trung.
Là chi tiết nào khiến anh ấy cảm thấy anh không thích cô vậy?
Anh nhanh chóng suy nghĩ lại một lượt, chỉ nói quen biết khi xem mắt, không nói buổi xem mắt cách ba tiếng trước khi đăng ký kết hôn. Anh chỉ nói cảm giác của hai bên đều tốt, bố mẹ cũng quen biết nhau, nhưng anh không nói hai người là bạn cùng trường thời cấp ba. Sau khi loại bỏ đi những nhân tố kịch hóa, nghe có vẻ không chút gợn sóng.
Văn Tư Hoàn cụp mắt, nhanh chóng lật những miếng thịt kia.
Anh đưa ra luận cứ mà mình cho rằng không thể nào phản bác nhất: “Không thích thì sao lại kết hôn?”
“Ôi… Thật à? Cậu thích cô ấy ở điều gì?”
“Đáp án này có thể trả lời xong bằng hai hàng trên bài thi sao?”
Cao Bác cười, nốc một ly rượu, rồi nhe răng nói: “Phần lớn những người kết hôn đều không thích nhau, chẳng qua là lựa chọn một cộng sự trong cuộc sống. Không ngờ cậu vẫn là chiến sĩ trong sáng! Tôi tưởng rằng điều kiện của cậu tốt như vậy mà mãi không tìm được bạn gái là vì cậu quá kén chọn.”
“Điều kiện của tôi cũng thường thôi, mà chuyện gượng gạo bây giờ cũng nằm ở chỗ này. Bố tôi là người có thân phận có địa vị, nhà cô ấy cũng thế. Dựa vào khí thế phô trương của họ, muốn tổ chức thật rầm rộ. Nhưng tôi chẳng qua chỉ là một người bình thường, thực sự không hề xứng với khung cảnh đó.”
Văn Tư Hoàn nói xong, cũng nhấp một ngụm rượu. Anh càng nghi ngờ bản thân và Ninh Hảo không hợp nhau. Khung cảnh đó, có lẽ từ nhỏ đến lớn Ninh Hảo đã nhìn quen rồi.
“Cho nên phải tính toán cho sau này rồi.” Cao Bác nhai thịt, nói với giọng chắc chắn.
Văn Tư Hoàn nhìn sang.
Anh ấy nói tiếp: “Cô gái đi theo cậu, lẽ nào cậu định để cô ấy chịu cảnh cuộc sống chênh lệch như thế à? Anh Hoàn à, cậu nên ra ngoài lập nghiệp rồi, dẫn theo tôi đi. Dựa vào kỹ thuật của cậu, qua hai ba năm nữa, thế nào con người cũng có giá trị mấy tỷ đó.”
“Cậu dám nghĩ quá rồi đó.”
“Sao lại gọi là “dám nghĩ” chứ! Trước khi cậu đến, mô hình dự đoán học máy (*) căn bản không có ai làm. Dự án thì ít người thì nhiều, suốt ngày vật vờ qua ngày. Cơ sở dữ liệu về tính năng, kết cấu thì đều là sau khi cậu đến mới dẫn dắt bọn tôi nhảy vọt. Cậu vừa đến, khoản đầu tư cũng nhiều lên, người tháo vát hay người chịu làm đều nhìn thấy chút ánh sáng. Cậu mà ra ngoài gây dựng sự nghiệp, chắc chắn được nhiều người ủng hộ. Cậu ở trong viện mới là không có tiền đồ, bị những đứa con ông cháu cha đè xuống, tiền kiếm được còn phải nuôi đám vô ơn này.”
(*) Học máy hay máy học (tiếng Anh: Machine learning) là một lĩnh vực của trí tuệ nhân tạo liên quan đến việc nghiên cứu và xây dựng các kĩ thuật cho phép các hệ thống “học” tự động từ dữ liệu để giải quyết những vấn đề cụ thể.
“Cậu đừng nói những lời này trong viện đấy, mất công tôi thành đắc tội người khác.” Hơi nóng xộc thẳng vào mắt của Văn Tư Hoàn nên anh phải nheo mắt lại, khiến anh trông có vẻ mệt mỏi. Anh lấy mắt kính xuống, lau nó đi, rồi lại đeo lên: “Lập nghiệp không dễ như cậu nghĩ đâu, kỹ thuật cũng không phải thứ quan trọng nhất.”
“Hợp tác mà, cậu quản lý kỹ thuật, quan hệ đối ngoại cứ để cho tôi. Chúng ta kéo thêm anh Văn, anh ấy đã muốn ra ngoài từ lâu rồi. Phải làm mới được!”
Hai ngón tay của Văn Tư Hoàn nhấn huyệt thái dương, mỉm cười: “Đầu tư thì sao? Không có vốn thì làm kiểu gì? Có vốn rồi thì đàm phán thế nào? Quỹ quốc gia sẽ không đầu tư cho cá nhân, cậu tưởng rằng sẽ giống như trong viện à? Chuyện thương mại này rất phức tạp.”
“Không có đầu tư thì tìm là được! Không đi tìm, trên trời cũng không có bánh rớt xuống.”
Cao Bác ăn to nói lớn vì có tác dụng của cồn, cũng có nguyên nhân do ngày thường anh ấy liên tục suy nghĩ như vậy.
Anh không hề cho là thật, chỉ có một điểm anh nghe lọt tai.
Trong lời nói của Văn Gia Xương cũng có ý tương tự.
Kết hôn là một điểm khởi đầu mới.
Trước kia anh có thể sống tùy tiện qua ngày, sau này phải suy nghĩ đến tương lai của Ninh Hảo.
*
Buổi tối Ninh Hảo không tìm được cơ hội gọi điện cho Lý Thừa Dật, bởi vì mẹ theo cô vào phòng, quấn lấy cô nói chuyện. Nói từ tư thế ngồi ngay ngắn bên giường sang tư thế ngả đông ngả tây. Bà bảo lạnh, thế là lại cho chân vào trong chăn, cuối cùng ngủ thϊếp đi.
Mẹ cô, bà Hách Thời Nguyện có đôi khi tới đâu hay tới đó, trước khi có được thông tin của Văn Tư Hoàn, bà vẫn luôn coi Lý Thừa Dật như con trai ruột, nhà có chiên cánh gà thì cũng sẽ cho anh ta năm cánh.
Sau khi thông tin của Văn Tư Hoàn xuất hiện, Lý Thừa Dật đã hết thời rồi.
Từ đó về sau, trong miệng bà, Lý Thừa Dật chẳng có gì sánh bằng Văn Tư Hoàn.
Vẻ ngoài không đủ nam tính, bị bà đưa ra kết luận “sau này chỉ có thể sinh con gái”, đồng thời “con gái giống bố”, vậy thì sẽ không chăm học, là bình hoa di động, ngốc nghếch bị người ta lừa cho xoay mòng mòng.
Kết hợp với những lĩnh vực khoa học, di truyền học và triết học, bà tìm bằng chứng cho sự có mới nới cũ của mình từ mọi góc độ.
Ninh Hảo chế giễu bà: “Trở mặt không nhận người quen à.”
Bà Hách là người theo chủ nghĩa xoay quanh một người: “Có ích với con gái của mẹ mới xứng để mẹ nhìn một cái, vô dụng rồi thì đều là thứ bỏ đi.”
Cuộc hôn nhân này, người ngoài nhìn vào, đều là Văn Gia Xương thay đổi sau khi đã phát tài.
Thực ra, bà Hách không có ý kiến gì với Lý Thừa Dật, cũng không có cảm nghĩ gì. Đánh giá cao nhất mà bà Hách dành cho anh ta chính là “xinh hơn cả con gái”. Rất nhiều năm về sau, câu nói kia trở thành “đàn ông xinh đẹp hơn phụ nữ không phải chuyện gì tốt”.
Mà hiện tại, bên ngoài Ninh Hảo và Văn Tư Hoàn đã thành đôi, ít nhất mặt mũi của phụ huynh hai nhà đều đã giữ được, đôi bên đều vui mừng.
Bà Hách bỗng nhiên có ý kiến với Lý Thừa Dật, mâu thuẫn gia tộc trở thành mâu thuẫn nội bộ gia tộc.
Ninh Hảo vẫn chưa nghĩ xong nên giải thích như thế nào với Lý Thừa Dật về chuyện kết hôn.
Nếu cô không gọi điện, dựa vào gửi tin nhắn chắc chắn không thể nói rõ.
1:47, trước khi ngủ.
Tin nhắn cuối cùng Lý Thừa Dật gửi cho cô vào 23:11 hôm qua: [Sao không nghe điện thoại?]
Đợi ngày mai anh ta nghe được thông tin này ở chỗ bố mình, lại không biết sẽ là một trận gió tanh mưa máu gì đây.