Đang lúc Cơ Mặc Nhiễm trầm tư suy nghĩ, Thẩm Ngọc cũng đang quan sát y.
Phải nói rằng, vị Thái tử điện hạ này dung mạo quả thật phong thần tuấn lãng, tựa như Phan An tái thế.
[Dáng vẻ tuy tốt, đáng tiếc, lại là kẻ đoản mệnh.]
Cơ Mặc Nhiễm bất giác giật mình.
Đoản mệnh?
Là nói hắn sao?
Hắn nhíu mày
[Chậc chậc, nhíu mày lại càng giống bộ dạng người chết.]
Cơ Mặc Nhiễm ngứa ngáy tay chân.
Hắn muốn đánh người!
Tuy võ công Thẩm Ngọc cao cường, nhưng hắn vẫn muốn động thủ thì phải làm sao?
Mà tâm tư Thẩm Ngọc vẫn còn miên man.
[Thôi vậy, xem như hắn đáng thương, bị cẩu hoàng đế coi như bia ngắm, ta cũng không nên chấp nhặt với hắn.]
Ánh mắt Cơ Mặc Nhiễm trầm xuống vài phần.
Bia ngắm?
Từ khi hắn chào đời, phụ hoàng luôn nghiêm khắc dạy dỗ, lại cho hắn tham gia vào các đại sự triều chính, bắt hắn phải tự mình xử lý mọi việc, sao có thể coi hắn là bia ngắm được?
Thẩm Ngọc thấy Cơ Mặc Nhiễm không trả lời câu hỏi của mình, ngược lại còn mang vẻ trầm ngâm suy tư, bèn hỏi: "Thái tử điện hạ đây là muốn đi gặp Hoàng thượng?"
Cơ Mặc Nhiễm vội hoàn hồn, chậm rãi nói: "Cửu Thiên Tuế làm Thẩm tiểu tướng quân bị thương, chuyện này không nhỏ. Cửu Thiên Tuế vậy mà còn có nhã hứng ở đây nói chuyện với bổn cung."
"Làm bị thương? Thế mà chưa chết sao?"
Thẩm Ngọc nói rất tùy ý, như thể mạng sống của Thẩm Yến trong mắt nàng chẳng đáng là gì, nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy.
[Hừ, nếu không phải phát hiện ngươi đang lén nhìn, ta sao có thể yên tâm bỏ mặc đại ca? Nói cho cùng, ngươi chẳng phải đang chờ đại ca không gϊếŧ được ta rồi mới lén ra tay sao? Nhưng cũng lạ, sao hắn lại không ra tay chứ?]
Cơ Mặc Nhiễm bỗng chốc cảm thấy lúng túng.
Hắn tự nhiên là bởi nghe được tiếng lòng mà chấn kinh đến quên cả ra tay.
Thế nhưng hiện tại xem ra không gϊếŧ nàng càng có thể nghe được chút gì đó.
Thôi vậy.
Bản thân hắn vốn cũng không đánh lại Cửu Thiên Tuế, có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng lòng của nàng cũng không tệ.
Nghĩ đến đây, Cơ Mặc Nhiễm bất giác nói: "Cửu Thiên Tuế làm ra chuyện lớn như vậy, định là muốn gặp phụ hoàng a? Vậy cùng đi thôi."
[Ai cùng đi với ngươi? Ngươi cái tên đoản mệnh này! Cùng ngươi đi vào, không chết cũng bị ngươi liên lụy lột da. Ngươi thật sự cho rằng cẩu hoàng đế thật lòng yêu thích Thái tử ngươi sao? Ông ta chỉ là muốn ngươi hấp dẫn sự chú ý của mọi người, làm bia đỡ đạn cho mọi người. Đợi ngươi như ông ta mong muốn, dọn sạch mọi chướng ngại, cẩu hoàng đế tự nhiên sẽ đưa nhị hoàng tử ông ta yêu thương nhất lên ngôi vị hoàng đế.]
[Trong sách cuối cùng là nhị hoàng tử Cơ Mặc Hàn trở thành tân đế, còn tên Thái tử đoản mệnh như ngươi lại chết trên giường phi tần của cẩu hoàng đế. Cho dù đã chết, cũng mang tiếng xấu muôn đời, công lao trước kia càng bị xóa sạch. Đêm nay cẩu hoàng đế bày mưu hãm hại ta và đại ca, cũng định lợi dụng Tiết quý phi để làm nhục mẫu thân ta, còn tên đoản mệnh Thái tử ngươi, giờ phút này vào cung sẽ bị phi tần của cẩu hoàng đế tính kế. Vậy mà ngươi còn ở đây đắc chí. Còn vội vã vào đưa đầu cho người ta, ngươi mau đi đi, ta không thèm đi cùng ngươi đâu.]
Nâng chân bước ra một bước, Cơ Mặc Nhiễm bỗng nhiên dừng lại.
Cái gì?!
Đêm nay hắn cũng ở trong danh sách bị tính kế?
Hơn nữa hắn nhiều năm qua tận tâm tận lực, hết lòng hết dạ làm việc cho phụ hoàng, vậy mà lại bị phụ hoàng coi là bia đỡ đạn sao?
Nghĩ đến thái độ của phụ hoàng đối với nhị đệ ngày thường, tuy không tính là thân thiết, thậm chí có thể nói là lạnh nhạt đến cực điểm, nhưng mỗi dịp lễ tết, ban thưởng của nhị đệ dường như còn nhiều hơn hắn là Thái tử.
Thậm chí thời gian trước nhị đệ bị bệnh, buổi tối phụ hoàng còn lén xuất cung đi thăm nhị đệ.
Nhưng khi hắn biết được tin tức này, còn cảm thấy phụ hoàng không giống như bề ngoài lạnh nhạt như vậy, ngay cả nhi tử mình không thích nhất bị bệnh cũng có thể đi thăm, tình thương của cha này khiến hắn ít nhiều có chút cảm động.
Nhưng bây giờ Cơ Mặc Nhiễm mới biết được, cái gì là nhi tử không thích nhất, hóa ra người ông ta quan tâm nhất lại là nhị đệ!
Mà đối với ông ta, tất cả những ân sủng ấy, bất quá đều là vì dọn đường cho nhị đệ!
Cơ Mặc Nhiễm bước chân đang định rời đi bỗng chốc dừng lại.
"Sắc trời đã tối, bổn cung không nên quấy rầy phụ hoàng nghỉ ngơi. Thẩm tiểu tướng quân bị thương không nhẹ, bổn cung thay phụ hoàng đến xem thương thế của hắn vậy."
Cơ Mặc Nhiễm nói xong liền xoay người, thẳng bước ra ngoài.
Thẩm Ngọc ngây người.
Chuyện gì thế này?
Sao hắn lại không vào cung nữa?
Nàng còn muốn xem thử vị phi tần tính kế hắn trông ra sao.
"Thái tử điện hạ, chẳng phải muốn cùng bản tọa đi gặp Bệ hạ sao?"
Cơ Mặc Nhiễm bước nhanh hơn.
Ai cùng ngươi vào cung nộp mạng chứ?
Bản Thái tử trông giống kẻ ngốc sao?
Cơ Mặc Nhiễm càng đi càng nhanh.
Thẩm Ngọc không khỏi nghi hoặc.
Cốt truyện hình như đã lệch hướng, chẳng lẽ là vì nàng?
Nhìn cung điện nguy nga tráng lệ trước mắt, lại như mãnh thú há miệng nhe nanh, Thẩm Ngọc bất giác cười lạnh.
"Thôi vậy, đêm nay Thẩm tiểu tướng quân đã trọng thương, tâm tình bản tọa cũng coi như không tệ, không vào cung chọc giận Hoàng thượng nữa."
Nói xong, Thẩm Ngọc xoay người rời đi.
Còn Cơ Mặc Nhiễm, đến khi rẽ vào nơi vắng vẻ mới dừng bước, dung mạo tuấn tú tựa Phan An giờ đây lại u ám như mây đen giăng kín.
"Cụ Phong."
Theo một tiếng gọi khẽ của hắn, một bóng người lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Cơ Mặc Nhiễm, quỳ xuống.
"Chủ tử."
"Đi tra nhị đệ."
Ngày thường sự tồn tại của nhị đệ rất mờ nhạt, phụ hoàng càng thêm lơ là hắn ta, thậm chí đối với bài tập hắn ta nộp lên cũng rất bất mãn, khiến hắn thật sự xem nhẹ đệ đệ bề ngoài trông không có chút uy hϊếp nào này.
Nếu không phải nghe được tiếng lòng của Thẩm Ngọc, hắn sợ thật sự sẽ bị người ta tính kế đến chết.
Hi vọng kết quả điều tra sẽ không khiến hắn quá thất vọng.
Cơ Mặc Nhiễm từ khi sinh ra đã là Thái tử, hắn không phải không biết các đệ đệ khác đều nhòm ngó vị trí này của hắn, nhưng hắn vẫn luôn cho rằng mình có sự ủng hộ của phụ hoàng, không cần phải so đo quá nhiều với các đệ đệ, nay mới phát hiện mình sai lầm đến nhường nào.
Xưa nay ngôi vị ấy đều là đạp lên xương trắng mà lên.
Hắn sao có thể là ngoại lệ?
Nếu hắn chỉ là một hoàng tử bình thường, hoặc là một vị vương gia bình thường, hắn đều có thể không tranh không đoạt, nhưng bởi vì hắn là Thái tử, hắn không tranh không đoạt thì phải chết.
Không ai muốn chết yểu!
Trong mắt Cơ Mặc Nhiễm thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Cụ Phong thân là tử sĩ, nhanh chóng biến mất tại chỗ, còn Cơ Mặc Nhiễm cũng lập tức đi về hướng phủ Thẩm tướng quân.
Thẩm Ngọc đến cửa cung mới thấy kiệu của mình lắc lư tiến đến.
Nàng phất tay áo, lạnh lùng nói: "Quay về đi. Bản tọa hơi mệt rồi."
Thuộc hạ nào dám nghi ngờ lời nàng, cả đoàn người lại hùng hổ quay về phủ Thiên Tuế, chỉ khác là lần này người ngồi kiệu đã đổi thành Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc sờ sờ cằm nhẵn nhụi của mình, nghĩ đến thương thế của Thẩm Yến, tuy biết rõ hắn sẽ không chết, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
Nếu có thể đi xem một chút thì tốt rồi.
Đáng tiếc nàng là một tên thái giám quyền khuynh triều dã, làm sao có thể quang minh chính đại bước vào tướng quân phủ chứ?
Đúng lúc này, đột nhiên "Đinh" một tiếng, một giọng nói máy móc vang lên trong đầu Thẩm Ngọc.