Bà Nội Trợ Toàn Thời Gian

Chương 3

Bình thường con trai nghe tôi la như vậy đã hoảng sợ chạy vào phòng ngủ, nhưng hôm nay nó lại cả gan chống lại tôi.

“Đồ xấu xa, nếu bà không giữ lời thì sao tôi phải nghe lời bà! Mỗi ngày ở nhà ăn uống miễn phí, chỉ biết tiêu tiền của ba tôi, thật không biết xấu hổ.”

Tôi sững sờ, không thể tin được đây là đứa trẻ mình đã yêu thương chăm sóc suốt bảy năm trời.

Tôi cứ nghĩ lần đầu tiên con trai nói ra lời đó là vì nó còn nhỏ, chuyện gì cũng không hiểu, nhưng lời này cứ lặp đi lặp lại như vậy chắc chắn là cố ý.

Trong nháy mắt tôi liền bật khóc, tôi không cho phép đứa con mình tận tâm chăm sóc dạy dỗ lại thành ra như thế này.

Tôi nổi giận đùng đùng đi vào xách tay nó lên.

"Trương Dịch Minh, nói lại đi! Ai dạy con nói chuyện với mẹ như vậy? Ai!"

Lúc này tôi cực kì thất vọng.

Ánh mắt thù ghét của con trai càng khiến tôi run rẩy.

Con trai hoảng sợ khóc lên nhưng miệng vẫn bướng bỉnh:

“Bà mỗi ngày ở nhà không chịu làm gì cả? Bà tiêu tiền làm gì? Mẹ của mấy bạn tôi không ai giống như bà!”

Vừa nói vừa vung tay vung chân đấm đá tôi, mỗi cái đều dùng toàn bộ sức lực.

Đến lúc này tôi mới biết nó thực sự ghét tôi.

Trương Bách Xuyên đi qua, đẩy tôi té trên mặt đất:

“Tần Miểu, cô uống say rồi phát điên cái gì? Dọa cho tiểu Minh hoảng sợ như vậy!”

“Còn chưa biết xấu hổ, mau đem quần áo đi giặt đi, rồi dọn dẹp đồ chơi của con, tôi dỗ con ngủ trước!”

Bộ dáng ra vẻ của hai cha con đó khắc sâu vào mắt tôi.

Tôi đứng lên, nhặt đống quần áo dơ ném vào mặt bọn họ.

“Sáng nay tôi đã nói, nếu hai người dám ra khỏi cửa, tôi sẽ mặc kệ cái nhà này! Quần áo của ai thì người đó tự giặt.”

Con trai ngẩn người, chuẩn bị khóc tiếp.

Tôi tát nó một cái, chỉ vào mặt nó, lạnh lùng nói:

“Không cần tao nữa đúng không? được rồi từ hôm nay trở đi mày không phải con tao.”

Nó không chịu được mà khóc lớn.

Tôi một chân đá văng món đồ chơi dưới đất, đi vào phòng ngủ, hoàn toàn mặc kệ hai cha con nó đang hoang mang.

Từ nay trở đi, tôi sẽ không bao giờ làm việc hay tốn một xu nào cho bọn họ nữa.

Nghĩ thông suốt, lòng tôi không còn buồn bực nữa, chỉ thấy vui vẻ.

Tắm nước nóng xong, tôi đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì Trương Bách Xuyên bước vào với vẻ mặt tức giận:

“Hôm nay cô bị làm sao vậy? Có phải lại do Ôn Tĩnh nói gì đó không? Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, Ôn Tĩnh không phải người tốt, cô đừng qua lại với cô ta nữa! Cô ta quen nhiều đàn ông như vậy, chắc chắn sẽ dạy hư cô! Mấy thứ kia là do cô ta mua phải không? Ngày mai mau mang trả lại!”