Sau khi đi đón con về, tôi ngồi trên sofa với vẻ mặt bực bội, không nấu ăn cũng không giặt quần áo.
Con trai tôi là Trương Dịch Minh vẫn cảm thấy mình không sai, ra lệnh cho tôi như thường ngày.
“Mẹ , con đói bụng mẹ mau đi nấu cơm đi!”
Tôi liếc mắt nhìn nó: “Đừng gọi tao là mẹ, tao không phải mẹ mày!”
Con trai cực kì tức giận vì tôi đã hứa chở nó đi ăn hamburger và gà rán, nhưng vì biểu hiện của nó ở trường nên tôi đã chở nó về nhà.
Hôm nay đi đón con tan học, từ xa đã thấy nó vây quanh tiểu Tuyết mà cười lấy lòng.
Ngoài ra còn có một người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh, chắc là mẹ của tiểu Tuyết.
Tôi đi đến bên cạnh vừa muốn chào hỏi với mẹ của tiểu Tuyết, con trai thấy tôi liền ngừng cười ngay lập tức.
Chạy thẳng đến chắn trước mặt tôi rồi ngắt lời tôi: ““Đây là bảo mẫu của tôi, cậu không cần để ý đến bà ấy!”
Con trai quay đầu nhìn tôi mà la lớn: “Đồ xấu xí, đừng đến trường làm tôi mất mặt!”
Có rất nhiều gia đình đến đón con giờ này, nhiều người còn liếc nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
Mẹ của tiểu Tuyết cũng rất ngạc nhiên, hơi cau mày và lo lắng nhìn tôi.
Tôi cúi đầu nhìn bộ đồ bạc màu của mình.
Vì bận chăm sóc gia đình mà tôi không có thời gian sửa soạn, thằng nhãi con này còn dám khinh thường tôi.
Nhưng tôi cũng không phải người để con mình có thể hỗn láo.
Tôi tát cho con mình một cái, mặt nó đỏ bừng!
Tôi nói lời xin lỗi với mẹ của tiểu Tuyết và bước ra khỏi trường mà không ngoảnh lại.
Con trai vừa khóc vừa chạy theo sau.
Nó biết tôi tức giận, sợ tôi không mua cho nó gà rán.
Nhịn đi, trong nó bây giờ cũng chẳng khác nào cái đùi gà.
Vừa về đến nhà, sau khi liếc tôi một cái nó liền nhốt mình trong phòng.
Tôi nhìn đống quần áo dơ trong phòng giặt, mớ hỗn độn trong phòng khách trầm ngâm suy nghĩ.
Tôi đã làm nội trợ toàn thời gian được bảy năm, vì con trai mà tôi xin nghỉ việc.
Từ ăn mặc, quần áo, đi lại, đến dạy dỗ và chăm sóc y tế đều do một tay tôi làm lấy.
Nhưng biểu hiện của nó hôm nay làm tôi phải suy nghĩ lại, mấy năm nay rốt cuộc mình hy sinh vì cái gì.
Sau khi nó biết hôm nay tôi không nấu cơm, lập tức nằm ra đất lăn lộn.
“Con nói có gì sai? Mẹ không đi làm, thì khác gì bảo mẫu! Con muốn méc ba!”
Không ngờ, chồng tôi nghe xong lại cau mày và nhìn tôi với ánh mắt bất mãn.
“Cô còn so đo với con làm gì, hôm nay chính cô hứa mua cho nó gà rán! Khó trách nó lại tức giận như vậy!”
“Trương Bách Xuyên! anh có lầm không?”
Tôi không thể tin được: “Nó nói năng hỗn láo, tôi dạy nó, thì do tôi sai?”
Chồng tôi càng thiếu kiên nhẫn hơn:
“Tiểu Minh còn nhỏ thì biết cái gì? Nhưng cô lại bỏ đói nó từ sáng đến giờ!”
Con trai khoái trá mà nhìn tôi một cái, liền ôm lấy ba nó đòi ăn gà rán.