Lâm Thất Dạ nhìn về phía Ôn Kỳ Mặc, biểu cảm dần trở nên kỳ quái.
Ôn Kỳ Mặc nhẹ cười: "Tôi chỉ đùa với cậu thôi. Tôi thấy cậu ở trong đó có vẻ căng thẳng quá, nên muốn giúp cậu thư giãn chút."
Anh ta nhìn vào mắt Lâm Thất Dạ, ánh mắt dần trở nên dịu dàng: "Dù sao thì, ai mà chứng kiến một trận chiến tàn khốc như vậy đều không thể dễ dàng vượt qua, huống chi cậu chỉ là một học sinh cấp ba."
Lâm Thất Dạ sững lại.
Cậu mím môi, im lặng không nói gì.
Ôn Kỳ Mặc nói không sai, ngay cả Lâm Thất Dạ cũng không nhận ra rằng hiện tại trạng thái tinh thần của cậu đã tồi tệ đến mức nào.
Chứng kiến Triệu Không Thành hy sinh, sau đó một mình quyết đấu sống chết với Quỷ Diện Vương, rời xa gia đình nhỏ nơi cậu đã sống hơn chục năm, rồi một mình gia nhập đội Thủ Dạ – một nơi vừa xa lạ vừa đầy nguy hiểm...
Mặc dù có phần trưởng thành hơn bạn bè cùng trang lứa, nhưng về bản chất, cậu vẫn chỉ là một thiếu niên.
Những thay đổi quá lớn này đã đè nặng lên cậu đến mức không thể thở nổi.
"Khi nãy ngồi cùng mọi người, tôi đã nhận ra cậu rất không ổn. Thực ra, không chỉ tôi, Hồng Anh cũng nhận ra. Nếu không phải vậy, cô ấy đã không chủ động mời cậu đến nhà mình tạm trú, và cũng không cố gắng nén nỗi buồn để cười đùa với đội trưởng và đội phó."
"Cậu vừa mới đến, chưa hiểu rõ cô ấy. Nhưng khi quen rồi, cậu sẽ thấy..."
"Cô ấy... rất tốt bụng."
Lâm Thất Dạ ngạc nhiên. Cậu vẫn nhớ cảnh Hồng Anh khóc đến kiệt sức khi cậu ôm Triệu Không Thành bước ra trong cơn mưa. Bây giờ, nghĩ lại nụ cười nhẹ của Hồng Anh lúc nãy, dường như nó cũng che giấu một nỗi buồn sâu sắc.
"Nhưng... cô ấy đã buồn như vậy, sao vẫn phải quan tâm đến cảm xúc của tôi?"
"Thực ra không chỉ tôi và Hồng Anh. Ngoại trừ Ngô Tương Nam cứng đầu và Lãnh Hiên, người như một khối băng, những người khác đều nhận ra. Chỉ là đội trưởng quá kiêu ngạo, nên âm thầm nhờ Hồng Anh tạo không khí thoải mái hơn. Còn Tư Tiểu Nam thì quá nhút nhát, không dám lên tiếng."
Ôn Kỳ Mặc quay người, tiếp tục leo lên cầu thang, chậm rãi nói:
"Có lẽ trước khi đến đây, cậu nghĩ rằng đội Thủ Dạ là một nhóm những cỗ máy gϊếŧ chóc lạnh lùng. Nhưng khi ở đây lâu, cậu sẽ nhận ra, không phải như vậy..."
Lâm Thất Dạ đi theo Ôn Kỳ Mặc lên đến tầng một, băng qua sảnh văn phòng ngụy trang rồi bước ra ngoài.
Lúc này đã là đêm khuya.
Cầu Hòa Bình náo nhiệt giờ đây yên tĩnh không một bóng người. Trận mưa vừa dứt để lại những vệt nước còn đọng trên mặt đường. Trên con phố Hòa Bình vắng lặng, chỉ còn mỗi văn phòng Hòa Bình là còn sáng đèn.
"Trước khi đến đây, tôi nghĩ đội Thủ Dạ là một tổ chức rất lớn, nằm ở khu vực quân sự biệt lập, bên trong có máy bay, xe tăng, thỉnh thoảng còn tổ chức diễn tập quân sự." Lâm Thất Dạ nhìn khung cảnh vắng vẻ, chậm rãi nói.
Ôn Kỳ Mặc ngẩn ra, quay đầu nhìn cậu, rồi bật cười: "Thật trùng hợp, trước khi gia nhập, tôi cũng nghĩ như vậy. Ai bảo trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng đều chiếu như thế chứ?"
Anh ta ngẩng đầu, nhìn ánh trăng mờ ảo trên bầu trời: "Nhưng mà, mặc dù không có khu quân sự, máy bay hay xe tăng, đội Thủ Dạ quả thật là một tổ chức rất lớn."
"Tại sao ở đây chỉ có sáu người?"
"Đội Thủ Dạ không giống lực lượng quân sự." Ôn Kỳ Mặc lắc đầu: "Kiểu quản lý tập trung như khu vực quân sự tuy dễ kiểm soát và vận hành hiệu quả, nhưng có một nhược điểm chí mạng... đó là tính cơ động rất thấp."
"Ví dụ như, nếu ở thành phố Thương Nam hôm nay xuất hiện một sinh vật thần thoại, cảnh sát địa phương phải xác nhận, sau đó gửi thông tin về trụ sở ở Bắc Kinh. Sau khi trụ sở duyệt xong, mới cử người đến điều tra ở Thương Nam, nhanh nhất cũng phải mất hai ngày để bắt đầu điều tra."
"Trong hai ngày đó, có thể nhiều người đã mất mạng."
"Vì vậy, phương án tốt nhất là mỗi đội Thủ Dạ đóng quân tại một thành phố. Khi phát hiện dấu vết của sinh vật thần thoại trong thành phố, đội đóng quân sẽ trực tiếp đi điều tra và xử lý."
"Và chúng tôi... chính là đội Thủ Dạ đóng quân ở thành phố Thương Nam."
Lâm Thất Dạ: "..."
Lâm Thất Dạ suy nghĩ, thì ra vì lý do đó mà vai trò của từng người trong đội lại phân chia rõ ràng và mỗi người đều có thế mạnh riêng.
"Đúng vậy," Ôn Kỳ Mặc gật đầu, "từ chiến lực chính, hỗ trợ chiến đấu, đến yểm trợ tầm xa và chỉ huy toàn cục… mọi người đều có sở trường riêng và có thể phối hợp với nhau. Đây là mô hình tiêu chuẩn của mỗi đội Thủ Dạ đóng quân."
"Vậy nếu trong một thành phố xuất hiện sinh vật thần thoại mà đội Thủ Dạ địa phương không thể giải quyết thì sao?" Lâm Thất Dạ hỏi.
"Trong trường hợp đó, sẽ phải xin hỗ trợ từ các đội đặc nhiệm cấp cao hơn." Ôn Kỳ Mặc giơ bốn ngón tay, "Ở Đại Hạ, ngoài các đội Thủ Dạ đóng quân tại từng thành phố, còn có bốn đội đặc nhiệm không đóng cố định ở bất kỳ đâu. Khi một thành phố gặp tình huống mà đội Thủ Dạ địa phương không thể giải quyết, các đội đặc nhiệm sẽ đến đó."
"Họ không có mã số đội, chỉ có những biệt danh riêng. Đó là niềm vinh dự đặc biệt của các đội đặc nhiệm."
"Đội đặc nhiệm à..." Lâm Thất Dạ tò mò hỏi: "Anh từng gặp họ chưa?"
"Tôi chưa thấy họ trực tiếp, nhưng hai năm trước, tại thành phố Hoài Hải bên cạnh, ba sinh vật thần thoại thuộc Hải Cảnh xuất hiện cùng lúc, suýt gây ra thảm họa."
"Sau đó, một đội đặc nhiệm sáu người với biệt danh "Giả Diện" (Mặt Nạ) đột nhiên xuất hiện. Chỉ trong một đêm, họ đã tiêu diệt tất cả sinh vật thần thoại."
Ánh mắt Ôn Kỳ Mặc lộ vẻ ngưỡng mộ: "Nghe nói khi mặt trời mọc vào ngày hôm sau, máu của sinh vật thần thoại đã nhuộm đỏ cả vịnh biển, còn đội Giả Diện đã lặng lẽ rời đi đến thành phố tiếp theo."
"Nghe ngầu thật đấy."
"Đúng không?"
"Họ có yêu cầu gì để tuyển người không?"
"Tất nhiên là có, và rất khắt khe." Ôn Kỳ Mặc thở dài, "Đầu tiên, thành viên của đội đặc nhiệm ít nhất phải đạt đến đỉnh phong của Xuyên Cảnh." (đỉnh phong nghĩa là cấp cao nhất)
"Xuyên Cảnh đỉnh phong..." Lâm Thất Dạ hỏi: "Vậy trong đội của các anh, ai là người có cảnh giới cao nhất?"
"Là đội trưởng, anh ấy cũng đạt Xuyên Cảnh, nhưng còn cách đỉnh phong rất xa." Ôn Kỳ Mặc tiếp tục nói: "Hơn nữa, muốn gia nhập đội đặc nhiệm, không chỉ cần cảnh giới cao, mà còn phải có khả năng đặc biệt."
"Khả năng đặc biệt là gì?"
"Là những khả năng khác biệt so với các thành viên Thủ Dạ khác. Ví dụ như sở hữu năng lực trong Top 80 của Danh Sách Cấm Khư nguy hiểm cao; hoặc đạt đến đỉnh cao trong một lĩnh vực nào đó, như Đại Tông Sư Đao Đạo, Đại Tông Sư Kiếm Đạo; hoặc... là người đại diện cho một vị thần."
"Người đại diện cho thần à? Điều này cũng tính là đặc biệt sao?"
"... Cậu đang nói gì vậy?" Ôn Kỳ Mặc liếc Lâm Thất Dạ một cái, trong mắt đầy sự ngưỡng mộ. "Cậu là người đại diện của một vị thần và cậu nghĩ rằng người đại diện cho thần linh phổ biến như rau ngoài chợ à?"
"Không phải sao?" Lâm Thất Dạ ngây thơ hỏi.
"Tất nhiên là không!!" Ôn Kỳ Mặc chưa từng thấy ai mặt dày như vậy. "Người đại diện cho thần linh đứng về phía loài người là một việc vô cùng hiếm. Trong toàn bộ Thủ Dạ chỉ có tám hoặc chín người, hầu hết đều là đội trưởng các đội đặc nhiệm hoặc những đội trưởng Thủ Dạ của các thành phố lớn. Họ là những nhân vật cực kỳ quan trọng!"
"Chết tiệt, thật ghen tị với cậu."
Ôn Kỳ Mặc hiếm khi thốt ra lời thô tục, rồi thở dài bất lực: "Cậu có tiềm năng rất lớn. Một khi cậu phát triển hoàn thiện, thành phố nhỏ như Thương Nam này sẽ không chứa nổi cậu nữa đâu."
"Biết đâu sau này, cậu có thể trở thành đội trưởng đội Thủ Dạ của thủ đô Bắc Kinh, hoặc thậm chí gia nhập một đội đặc nhiệm và chu du khắp thế giới. Trở thành đội trưởng của một đội đặc nhiệm cũng không phải là không thể."
"Nói tóm lại, tương lai của cậu là vô hạn."