Kiều Tư Ngọc khinh thường cười khẩy: “Bánh này vừa to vừa tròn, tiếc là tôi không ăn.”
Không cần gì phải nói.
Không trò chuyện nữa.
Thấy cô chuẩn bị rời đi, Kiều Chí Hoành chặn cô lại và nói: “Trừ cổ phần ra, mọi thứ đều có thể thương lượng”.
Kiều Tư Ngọc dừng lại: “Xem ra Lý gia và Phương gia quả thực đã cho ông rất nhiều lợi ích.”
Kiều Chí Hoành vẻ mặt mất tự nhiên: “Nói cho tôi biết, đến cùng muốn thế nào mới bằng lòng hoà giải?"
Kiều Tư Ngọc nhếch khóe môi: "Nếu biết sớm là dạng này thì tốt rồi, rõ ràng có thể đàm phán lợi ích, hết lần này tới lần khác muốn cùng tôi nói chuyện tình cảm, như vậy nghĩ không ra."
Hoà giải là không thể nào hoà giải.
Nhưng cô có thể sử dụng chiêu bài hòa giải để thu được một số tiền lãi trước.
“Trước tiên tôi muốn mua một căn nhà gần Đại học Bắc Kinh.”
Kiều Chí Hoành không chút do dự: “Được.”
Kiều Tư Ngọc: "Tôi đã trưởng thành và tôi cần một chiếc ô tô. Nó không thể tệ hơn xe của chị gái được".
Kiều Chí Hoành: “Không thành vấn đề.”
Kiều Tư Ngọc: "Mua bộ tầng 1 ở Vịnh Nước Cạn."
“Không...” Kiều Chí Hoành vô thức muốn đồng ý, sau khi nghe cái tên này, ông hỏi: “Cô muốn một căn nhà ở Vịnh Nước Cạn phải không?”
Kiều Tư Ngọc nhìn Kiều Tống Dao sắc mặt càng ngày càng khó coi, cười nói: “Lúc chị gái trở về, không phải là cho chị gái một căn nhà ở Vịnh Nước Cạn sao? Tôi cũng là con gái. Tôi cũng nên có một căn phải không?"
Kiều Chí Hoành sững sờ, cái chuyện trong nhà bọn họ vô ý xem nhẹ Kiều Tư Ngọc, không nghĩ tới Kiều Tư Ngọc thế mà lại biết chuyện này.
"Được rồi, còn gì nữa?"
Kiều Tư Ngọc lại nói trước mặt Kiều Tống Dao: “Tôi muốn số tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi phải gấp đôi”.
Đã nói điều này ngay từ đầu, Kiều Chí Hoành nhanh chóng đồng ý.
Kiều Tư Ngọc: "Trước tiên chuyển cho tôi một trăm vạn."
Kiều Chí Hoành chuyển ngay cho cô.
Kiều Tư Hoành thấy Kiều Tư Ngọc không có yêu cầu nào khác liền nói: “Bên phía Trình Mộ Ngôn...”
Kiều Tư Ngọc ngắt lời ông: “Khi nào có nhà, có xe đứng tên tôi, tôi sẽ gọi cho Trình Mộ Ngôn.”
Nói xong, Kiều Chí Hoành đi gọi người sang tên nhà và xe cho Kiều Tư Ngọc.
Kiều Tống Dao nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt Kiều Tư Ngọc mà ghen tị gần như phát điên.
Những thứ này lẽ ra phải thuộc về cô ấy!
Thấy Kiều Chí Hoành gọi điện xong, Kiều Tống Dao nói: “Em gái, không biết nói có tính toán không?"
Kiều Tư Ngọc hơi nhướng mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Không tính toán thì có thể làm gì được tôi?”
Kiều Tống Dao cảm thấy ngột ngạt, tính cách khéo hiểu lòng người không còn giữ được nữa.
Kiều Tư Ngọc trong lòng hừ lạnh một tiếng: “Nghe nói Tống Vân Khải gặp chuyện lớn, chỉ sợ không dễ giải quyết nha~”
Kiều Tống Dao nhíu mày: "Cô nghe ai nói, không có chuyện đó đâu."
Kiều Tư Ngọc dư quang lóa lên không để lại dấu vết quét qua Kiều Chí Hoành một chút: "Nghe nói Tống Vân Khải vì một nữ nhân muốn cùng Trần Thiên Lan từ hôn."
Quả nhiên, những lời này vừa nói ra, sắc mặt Kiều Chí Hoành liền cứng đờ.
Kiều Tư Ngọc nói tiếp: "Và Tống Vân Khải không chỉ vì người phụ nữ đó mà hủy hôn ước mà còn muốn nuốt chửng nhà Trần gia. Nhà Tống Trần thế nhưng là bạn bè lâu năm".
Cô chặc lưỡi hai lần: “Tôi thực sự tò mò loại phụ nữ nào lại khiến Tống Vân Khải làm như vậy mà không cần để ý đến mặt mũi”.
"Chị gái, chị lớn lên trong nhà Tống gia nên biết rất rõ Tống Vân Khải. Chị có biết người phụ nữ này là ai không?"
Giọng Kiều Tư Ngọc nghe có vẻ dịu dàng nhưng vào tai Kiều Tống Dao lại như lời thì thầm của quỷ dữ.
Kiều Tống Dao ánh mắt lấp lóe, có chút chột dạ nhưng không nhiều.
"Làm sao có thể? Mối quan hệ giữa Vân Khải ca ca và chị Thiên Lan từ trước đến nay đều rất tốt. Những chuyện này tôi không biết, em gái nghe được chuyện này ở đâu vậy?"
Kiều Tư Ngọc ngạc nhiên nói: “Chuyện nhà Tống Trần đã lan truyền trên mạng rồi, chị gái còn chưa biết chuyện, cũng may nhà Trần gia sớm phát hiện ra, nếu không thì đã là tai hoạ.”
Vừa nói, cô vừa giả vờ lấy điện thoại ra bấm vào: “Nhìn xem, có hình ảnh và sự thật. Thậm chí còn có ảnh thân mật của Tống Vân Khải và người phụ nữ đó ôm nhau. Nếu chị không tin, chị có thể nhìn xem."
Kiều Tư Ngọc khoe ảnh trên điện thoại trước mặt Kiều Tống Dao và Kiều Chí Hoành, đồng thời dừng lại ba giây trước mặt Kiều Chí Hoành.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy bức ảnh, sắc mặt Kiều Chí Hoành đột nhiên thay đổi.
Kiều Tư Ngọc cất điện thoại: “Nghe nói đối phương có thai là do không thể giấu được nữa. Việc này cũng khiến nhà Trần gia phát hiện ra dã tâm thôn tính của nhà Tống gia.”