Nhanh Xuyên: Nữ Phối Phong Sát!

Chương 16

Chương 16

Mục đích của Kiều Tư Ngọc là mở tài khoản ngân hàng.

Dù muốn mọi người trong nhà Kiều gia xuống địa ngục nhưng điều đó không ngăn được cô đe dọa Đỗ Hồng Nguyệt và tiêu tiền của nhà Kiều gia.

Đây là cô nên có được, vì cái gì không muốn.

Sau khi ra khỏi ngân hàng, Kiều Tư Ngọc đi tới phía đối diện mua một cốc trà sữa và gọi một chiếc bánh nhìn rất nhàn nhã..

Kiều Tư Ngọc gửi số tài khoản ngân hàng cho Đỗ Hồng Nguyệt.

Đỗ Hồng Nguyệt không trả lời, dường như muốn giả chết.

Kiều Tư Ngọc đăng xuất WeChat, điện thoại của cô hiện lên tin tức về cô.

Cô nghe thấy hai cô gái ở bàn bên cạnh thì thầm: “738 điểm, trời ơi, thật lợi hại”.

“Mẹ tôi nói rằng nếu tôi có thể đạt được 600 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học, bà sẽ phải lạy tổ tiên tôi mười lần, treo biểu ngữ bên ngoài cộng đồng của chúng tôi và mời tất cả người thân của tôi đến ăn tối.”

"738 điểm là tôi chưa bao giờ mơ ước đạt được số điểm đó, quả thực quá lợi hại. Làm sao một tên cặn bã có thể có được số điểm này? Đây là đang uy hϊếp chúng ta không vượt qua kỳ thi đại học sao?"

"Đây không phải là thần tượng của bạn sao? Anh ấy trông khá đẹp trai, nhưng cách nói chuyện thực sự rất khó chịu và kỳ quặc."

“Những lời mẹ anh ấy nói không hề tự hào, bà ấy thậm chí còn không biết con gái mình đã đỗ đại học nên vẫn còn khả năng nói ra.”

Một người khác không vui nói: “Anh trai bình thường không phải như vậy, tôi không cho phép các người nói như vậy với anh ấy. Chắc chắn là em gái anh ấy không đáng yêu, đó là lỗi của em gái anh ấy. Dù sao anh trai cũng không sai, các người còn muốn lại nói xấu anh trai, cẩn thận tôi sẽ trở mặt với các người."

Kiều Tư Ngọc quay lại nhìn bàn bên cạnh, đó là hai học sinh trung học, một người có khuôn mặt trẻ con để tóc mái và cắt tóc kiểu học sinh, người còn lại là mặt tròn để tóc dài ngang lưng.

Cô gái mặt tròn đó là fan của Kiều Chính Hạo.

Cô bé có khuôn mặt trẻ thơ trợn mắt: "Cậu định làm gì? Chỉ vì một người đàn ông à?"

Cô gái mặt tròn tỏ vẻ không vui: “Nếu cậu còn tái phạm, tôi liền cùng cậu tuyệt giao.”

Cô bé có khuôn mặt trẻ thơ không còn vui vẻ nữa, tức giận nói: "Được rồi, cậu có thể trả lại cho tôi số tiền tiêu vặt mà tôi cho cậu mượn tháng trước và tháng trước nữa trả lại cho tôi."

"Trả thì trả, ai mà thèm."

Cô gái mặt tròn mất bình tĩnh bỏ đi.

Cô bé có khuôn mặt trẻ thơ ngồi đó với vẻ mặt ngơ ngác, cúi đầu, trông rất buồn bã. Có lẽ cô bé không ngờ rằng người bạn thân nhất của mình lại tuyệt giao vì thần tượng.

Kiều Tư Ngọc không muốn xen vào chuyện của người khác nhưng lại tình cờ quen được Cô gái mặt tròn.

Cô gái mặt tròn không chỉ là fan của Kiều Chính Hạo mà còn là fan cứng của Kiều Chính Hạo.

Vẫn là kiểu fan cuồng mất trí vì Kiều Chính Hạo.

Trong lần tái sinh đầu tiên, Kiều Tư Ngọc muốn trả thù Kiều Tống Dao và nhà Kiều gia.

Sau một lần gây rắc rối cho Kiều Tống Dao, cô nhanh chóng bị fan cuồng của Kiều Chính Hạo tạt axit.

Và người tạt axit vào cô chính là cô gái mặt tròn này.

Kiều Tư Ngọc chặc lưỡi: "Đây là vận khí gì vậy? Vừa ra ngoài đã gặp được người quen."

Sau khi ăn bánh và uống trà sữa xong, cô bé có khuôn mặt trẻ thơ còn chưa đi, con mắt thỉnh thoảng hướng phía cửa nhìn xung quanh , có vẻ như còn ôm lấy hi vọng cô gái mặt tròn trở về tìm mình.

Kiều Tư Ngọc đứng dậy gõ mấy cái lên chiếc bàn có cô bé có khuôn mặt trẻ thơ.

Cô bé có khuôn mặt trẻ thơ ngẩng đầu lên, dưới ánh mắt bối rối và ngạc nhiên của cô bé, Kiều Tư Ngọc mỉm cười nói.

"Em gái, khi kết bạn phải cẩn thận, nếu không tính mạng sẽ gặp nguy hiểm."

Nói xong Kiều Tư Ngọc rời đi.

Ở kiếp thứ hai, trong lúc cô bị cô gái mặt tròn này tạt axít sau đó mới biết được một sự kiện, đó chính là trong lúc cô gái mặt tròn chạy theo thần tường, đã từng liên lụy một người bạn xảy ra tai nạn xe cộ và tử vong ngay tại chỗ.

Kiều Tư Ngọc không biết người bạn kia có phải là cô bé có khuôn mặt trẻ thơ hay không, chẳng qua thuận miệng nói một chuyện, có nghe hay không tùy thuộc vào cô bé đó.

Coi như làm một chuyện tốt đi.

Không có cách nào, ai bảo cô là cô gái tốt bụng.

...

Kiều Chính Hạo lái xe đến một câu lạc bộ cao cấp.

Anh vừa bước vào phòng riêng, mọi người đã vây quanh anh: "Kiều thiếu gia, anh đến muộn. Tôi sẽ phạt anh ba ly trước."

"Kiều tam thiếu, tôi nghe nói em gái anh đạt điểm cao nhất môn khoa học. Tại sao trước đây tôi chưa bao giờ nghe anh nhắc đến em gái anh nhỉ? Chắc hẳn anh đã giấu kín và coi em ấy như một bảo bối hả."

"Với số điểm 738, cả đời tôi cũng không bao giờ có thể thi được nhiều bài thi như vậy. Quả thực là học bá."

"Cái gì mà học bá, có thể gọi là Học Thần có được hay không? Trừ ngữ văn những môn khác tất cả đều là max điểm. Đây là điểm mà ai cũng có thể đạt được sao?"

Mọi người vây quanh Kiều Chính Hạo uống xong ba ly rượu, Kiều Chính Hạo lại kích động.

"Các người có thấy phiền hay không, có cái gì tốt mà nói, uống rượu liền uống rượu, không uống thì tôi đi."

Những người có thể ngồi đây đều là người cùng gia thế với nhau, nghe những lời anh nói, có người không vui nhưng cũng không lộ ra ngoài.

Kiều Chính Hạo rót cho mình ly rượu, uống một ngụm.

Sau khi uống rượu, sắc mặt vẫn rất khó coi.

Kiều Tư Ngọc ơi, Kiều Tư Ngọc bây giờ đi đâu tên Kiều Tư Ngọc cũng có ở khắp nơi.

Kiều Chính Hạo chán ghét.

Thấy vậy, có người cố ý hỏi: "Kiều tam thiếu, em gái của anh đạt điểm cao nhất môn khoa học, anh chẳng lẽ không cao hứng sao?"

Kiều Chính Hạo không thấy rõ mặt người hỏi, liền nói thẳng: “Cao hứng cái rắm, Kiều Tư Ngọc và tôi thề không hợp nhau!”

Mọi người nghe vậy nhìn nhau rồi lộ ra ánh mắt buôn chuyện.

"Đến cùng chuyện gì xảy ra, Kiều tam thiếu nói ra nghe một chút, nói không chừng chúng ta còn có thể giúp anh đề xuất ra một chút chủ ý."

Sau vài ly rượu, Kiều Chính Hạo vốn đang buồn bực mấy ngày liền cảm thấy muốn nói chuyện.

Tất nhiên anh sẽ không nói về việc mình bị đánh, nhưng Kiều Tư Ngọc đã ức hϊếp Kiều Tống Dao như thế nào.

Đem Kiều Tư Ngọc nói đến bao nhiêu ác độc liền có bấy nhiêu ác độc, hận không thể đem Kiều Tư Ngọc chết đi mới tốt.

“Còn những anh em thì sao, giúp tôi tìm cách đối phó với cô em gái không nghe lời này thế nào?”

Kiều Chính Hạo nghĩ: “Tôi có thể làm gì?”

Lấy Kiều Chính Hạo làm trung tâm, mọi người xúm lại xì xào điều gì đó, nhưng cuối cùng Kiều Chính Hạo lại bỏ đi ngâm nga một bài hát.

Sau khi Kiều Chính Hạo rời đi, có người lo lắng hỏi: "Dương thiếu gia, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Dương Văn Thông cầm ly rượu, bắt chéo chân, cười lạnh một tiếng..

"Có thể xảy ra chuyện gì, coi như xảy ra chuyện gì, đó cũng là Kiều Chính Hạo làm, cùng chúng ta có quan hệ gì."

...

Kiều Tư Ngọc không biết Kiều Chính Hạo đang muốn biện pháp chỉnh lý mình.

Về đến nhà, cô thấy Đỗ Hồng Nguyệt và Kiều Tống Dao đang ngồi ở phòng khách, không biết đang nói gì, hai người cười cười nói nói..

Thấy Kiều Tư Ngọc trở về, hai mẹ con lập tức tách ra..

Đỗ Hồng Nguyệt giả vờ như không nhìn thấy cô.

Kiều Tống Dao cũng cần giữ tính cách hiền lành, ân cần: “Em gái, em về rồi”.

Kiều Tư Ngọc không để ý đến cô ấy, chỉ cười nhìn Đỗ Hồng Nguyệt hỏi: "Bà Đỗ, Lão Kiều có nhà không? Tôi có chuyện muốn nói với ông ấy."

Đỗ Hồng Nguyệt nghe vậy, lòng bà như bị nghẹt thở khi bắt gặp ánh mắt tựa như đang cười nhưng thực ra lại đầy ác ý của cô.

“Ông ấy đến công ty rồi.”

Kiều Tư Ngọc cố ý khua điện thoại trước mặt bà: "Vậy thật đúng là đáng tiếc."

Nói xong cô đi lên tầng hai.

Kiều Tư Ngọc vừa đặt túi xuống và đi rửa mặt thì Đỗ Hồng Nguyệt gõ cửa.

"Có chuyện gì sao?"

Kiều Tư Ngọc mở cửa, khoanh tay trước ngực, uể oải dựa vào khung cửa.

Đỗ Hồng Nguyệt vẻ mặt khó coi: “Vào rồi hãy nói.”

Kiều Tư Ngọc đứng đó không nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn bà.

Đỗ Hồng Nguyệt hắng giọng, hạ giọng như kẻ trộm.

“Một ngàn vạn là quá nhiều, tạm thời tôi không thể lấy ra được.”

Kiều Tư Ngọc vẻ mặt bình tĩnh nói: “Đây là việc của bà.”

Đỗ Hồng Nguyệt nhăn mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không cho cô một trăm vạn.”

Kiều Tư Ngọc cười chế nhạo, gọi thẳng Kiều Chí Hoành.

Đỗ Hồng Nguyệt thấy vậy, vội ngăn cô lại: "Cho! Tôi cho! Nhưng mà lấy một lúc nhiều tiền như vậy, cha cô sẽ nghi ngờ. Trả dần thì sao?"

Trả góp?

Kiều Tư Ngọc đầu óc chuyển động, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng, cô mỉm cười.

"Cũng được, chẳng qua bà cho Kiều Tống Dao đồ gì, tôi cũng muốn tất cả toàn bộ đều gấp đôi."