Chương 10
Hứa phu nhân tuy đang cãi vã dữ dội nhưng bà vẫn chưa ly hôn.
Gia đình Lý gia hiện đang gặp khó khăn và hầu như ngày nào cũng có người đến cửa điều tra.
Chứng cứ của vụ án Lý Tử An đã vô cùng xác thực, đã không có chỗ để xoay chuyển.
Phương gia cùng Lý gia cũng không kém bao nhiều, cũng bị các cơ quan liên quan điều tra.
Phương Thiến đã mười sáu tuổi khi làm những việc này, Phương phu nhân cũng đã gây ra nhiều tội ác, cả hai mẹ con đều không thể trốn thoát.
Sau khi nhìn thấy thông báo màu xanh, mọi việc đã ổn thỏa, Kiều Tư Ngọc ậm ừ vui vẻ.
Xuống lầu ăn cơm, lại nghe thấy Đỗ Hồng Nguyệt chê bai cô qua điện thoại.
"Hôm nay là ngày kiểm tra thi đại học sao? Nhà chúng ta có cái gì tốt nói. Cô ấy đã đậu kỳ thi đại học, thậm chí còn không biết nói cho chúng ta biết. Ai biết được cô ấy đã làm bài thi như thế nào."
"Đoán chừng là thành tích quá kém, cũng không dám cùng chúng tôi nói. Điều này thực sự rất xấu hổ."
"Con gái của tôi không xuất sắc bằng bà Vương, năm ngoái nó đã đoạt giải nhất trong cuộc thi piano. So với con gái của tôi, con gái chúng tôi chẳng là gì cả."
Nghe những lời đầy ghê tởm và xúc phạm của Đỗ Hồng Nguyệt, Kiều Tư Ngọc bật cười, mỗi lần bà ấy nói xấu cô đều bị cô nghe được, cũng không biết Đỗ Hồng Nguyệt đây là cái vận may gì.
Đỗ Hồng Nguyệt dường như đã làm chuyện gì có lỗi nên vội vàng cúp máy.
"Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Con gái của Vương phu nhân năm ngoái đã đoạt giải nhất trong cuộc thi piano. Cô đã giành được giải gì rồi?"
Đỗ Hồng Nguyệt châm chọc cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, càng nhìn Kiều Tư Ngọc liền cảm thấy chán ghét, lại dám cầm dao làm bếp uy hϊếp bà.
"Thi đại học cũng không nói cho chúng tôi biết, cũng bởi vì thành tích quá kém, ngại mất mặt chứ gì."
"Tôi nói cho cô biết, nếu cô không thi đậu đại học, chúng tôi cũng sẽ không bỏ tiền giúp cô. Kiều gia chúng tôi không thể gánh không nổi một người như cô."
"Còn nữa, cô đã trưởng thành rồi, cô mơ tưởng lại cùng chúng tôi đòi tiền, chuyện Kiều gia không liên quan tới cô."
Kiều Tư Ngọc đang dùng cơm, nghe được Đỗ Hồng Nguyệt nước miếng tung bay, vẻ mặt chán ghét bảo vệ bát cơm của mình.
"Nước bọt đều phun ra ngoài. Bà có thấy ghê tởm không?"
Đỗ Hồng Nguyệt nghẹn một họng, tức giận nói: "Kiều Tư Ngọc, tôi vừa mới nói, cô có nghe thấy hay không?"
Kiều Tư Ngọc ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía Đỗ Hồng Nguyệt.
Đỗ Hồng Nguyệt không tự chủ toàn thân run rẩy..
Kiều Tư Ngọc sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm nhìn bà: “Vốn dĩ tôi chỉ muốn yên tĩnh dùng bữa.”
“Vì bà Đỗ đã thích nói chuyện với tôi như vậy nên chúng ta nói chuyện vui vẻ nhé.”
Kiều Tư Ngọc ăn xong miếng cháo cuối cùng trong bát rồi đặt bát lên bàn ăn.
Rõ ràng đó chỉ là một âm thanh rất nhẹ nhưng vào tai Đỗ Hồng Nguyệt lại giống như một cú bật công tắc khủng khϊếp.
Đỗ Hồng Nguyệt nhìn chung quanh, người hầu không biết lúc nào không thấy nữa, toàn bộ trên bàn cơm, chỉ có hai người bọn họ.
Đỗ Hồng Nguyệt lập tức đứng dậy: "Cô muốn nói gì?"
Kiều Tư Ngọc nở nụ cười ngây thơ: “Hãy kể cho tôi nghe về một người tên Hoàng Uyển Thanh”.
Có tiếng "cạch".
Đỗ Hồng Nguyệt làm đổ bát canh trước mặt.
Sắc mặt bà hơi tái đi, đôi tay đeo nhẫn và vòng ngọc đang run rẩy.
"Tôi không biết cô đang nói về cái gì."
Kiều Tư Ngọc cười mười phần nhu thuận: "Vậy có lẽ là thời gian quá lâu, có cần tôi cho bà một chút lời nhắc nhở không?"
Đỗ Hồng Nguyệt vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng ngăn cô lại: “Không... không cần, tôi thấy hơi khó chịu nên lên lầu trước.”
Đúng lúc Đỗ Hồng Nguyệt hoảng sợ bỏ chạy thì giọng Kiều Tư Ngọc lại vang lên.
"Nói đến, tôi phải gọi Hoàng Uyển Thanh dì nhỏ đi, cô ấy bây giờ đang ở bệnh viện số 4 đi, bà Đỗ lần sau có bệnh viện số 4 thời điểm, nhớ kỹ mang tôi cùng một chỗ đi."
Đỗ Hồng Nguyệt đang định đi lên lầu thì bị trượt chân, ngã xuống bậc thềm, kinh hãi quay lại nhìn cô.
"Cô..."
Kiều Tư Ngọc đứng dậy, chậm rãi đi về phía bà.
Từ trên cao nhìn xuống nhìn xem Đỗ Hồng Nguyệt, cười đến ngây thơ lại tàn nhẫn.
"Làm sao tôi biết được phải không? Tôi sẽ không nói cho bà biết đâu."
“Nếu bà Đỗ làm tôi không vui, tôi không đảm bảo sẽ không nói ra ngoài.”
"Đặc biệt là ở trước mặt Lão Kiều, nghe nói Lão Kiều đã tìm Hoàng Uyển Thanh hơn 20 năm, nếu biết Hoàng Uyển Thanh bị bà đưa đến bệnh viện số bốn, bà có nghĩ Lão Kiều sẽ ly hôn với bà không?"
Đỗ Hồng Nguyệt ngồi trên bậc thềm, đôi chân yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, toát mồ hôi lạnh vì hoảng sợ.
"Cô đến cùng muốn làm gì?"
Kiều Tư Ngọc mỉm cười.
"Mẹ hiền, con đã mười tám tuổi rồi, mẹ còn chưa cho con tiền tiêu vặt, điều này khiến con rất không vui."
Đỗ Hồng Nguyệt nghe vậy, vội vàng lấy điện thoại di động ra muốn chuyển tiền cho Kiều Tư Ngọc.
Lập tức sửng sốt.
Bà ấy dường như không có tài khoản WeChat của Kiều Tư Ngọc nên dù muốn cũng không thể chuyển tiền.
Kiều Tư Ngọc trầm ngâm thêm bà vào bạn tốt, mỉm cười lắc lắc điện thoại.
"Con đang đợi mẹ, người mẹ tốt bụng thân yêu của con."
Đỗ Hồng Nguyệt chuyển ngay cho cô 10 vạn.
Kiều Tư Ngọc nhìn thấy số tiền trên đó, cau mày khinh thường: “Mẹ yêu dấu, mười tám năm tiền tiêu vặt cộng thêm tiền phí giữ im lặng, chỉ có ngần ấy thôi.”
“Nếu tôi báo tin này cho Lão Kiều, Lão Kiều nhất định sẽ cho tôi nhiều hơn bà.”
Đỗ Hồng Nguyệt nghiến răng chuyển cho cô thêm 100 vạn.
Kiều Tư Ngọc tặc tặc lưỡi: “Chỉ có 100 vạn thôi sao. Tôi nhớ ngày Kiều Tống Dao về nhà, mẹ hiền tốt bụng của tôi đã cho cô ấy 200 vạn tiền tiêu vặt, cùng một căn phòng đầy đồ trang sức, quần áo và túi xách”.
Đỗ Hồng Nguyệt nghe vậy, vô ý thức trả lời: "Cô làm sao có thể cùng Dao Dao so sánh được chứ."
Kiều Tư Ngọc sắc mặt lạnh lùng.
Đỗ Hồng Nguyệt vội vàng nói: "Cô đến cùng là muốn bao nhiêu?"
Kiều Tư Ngọc: “"Tiền mặt, một ngàn vạn đi, không bớt một xu.”
Đỗ Hồng Nguyệt trợn mắt: "Một...Một ngàn vạn? Sao cô không đi ăn cướp luôn đi?"
Kiều Tư Ngọc nghịch điện thoại: “Lão Kiều có lẽ sẽ ra tay hào phóng hơn bà đó.”
"Tôi cho! Tôi cho!"
Đỗ Hồng Nguyệt chán ghét cô đến mức nghiến răng nghiến lợi nhìn cô chằm chằm.
Kiều Tư Ngọc cười: “Chờ đã, chiều này con sẽ mở tài khoản. Mẹ hiền yêu dấu, mẹ đừng quên chuyển tiền cho con đấy nhé. Không có tiền thì con không kiềm chế được cái miệng của mình đâu.”
Nói xong cô quay người đi vào phòng bếp kiếm gì đó ăn. Đỗ Hồng Nguyệt phun nước bọt hết đồ ăn trên bàn.
Cô thấy nó thật kinh tởm.
Khi Kiều Tư Ngọc bưng bát mỳ trứng gà đi ra thì Kiều Tống Dao và Kiều Chính Hạo vừa từ ngoài đi vào.
"Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy?"
Đỗ Hồng Nguyệt đang ngồi trên bậc thềm thì bà mới từ từ tỉnh táo lại, Kiều Tống Dao vội vàng đỡ bà nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Kiều Tư Ngọc.
Kiều Tư Ngọc lười để ý tới bà, sai người hầu dọn đồ ăn cho cô ngồi vào bàn ăn mì.
"Em gái, chị nhớ em năm nay thi đại học. Hôm nay em có thể kiểm tra điểm của mình. Kết quả thi của em thế nào?"
Kiều Tư Ngọc chưa kịp nói gì thì Kiều Chính Hạo đã ngạc nhiên nói: “Kiều Tư Ngọc, năm nay cô thi đại học à?”
Trả lời bọn họ chính là Kiều Tư Ngọc làm bộ mặt âm trầm, giống như là đang mắng anh ta ngu xuẩn.
"Này... Kiều Tư Ngọc, tôi hỏi cô một câu, nhưng với số điểm của cô hiện tại, nhiều nhất cô chỉ có thể được 250 điểm, hahahaha, 250 điểm..."
Trong khoảng thời gian này, Kiều Tư Ngọc dường như đã quay về quá khứ và trở thành nhân vật bị gạt ra ngoài lề gia đình, khiến Kiều Chính Hạo quên mất Kiều Tư Ngọc đã điên cuồng và đáng sợ đến thế nào.
"Kẻ ngốc."
Kiều Tư Ngọc thậm chí còn không thèm liếc nhìn anh lấy một cái.
Kiều Chính Hạo thấy khó chịu, thấy giọng điệu không tốt của cô, anh tưởng mình đoán đúng, cười lớn.
"250 điểm chỉ có được 250 điểm. Sao cô lại tức giận như vậy? Dù sao nhà chúng ta có Dao Dao, một người Trạng Nguyên của khoa học tự nhiên là được rồi. Dù sao, mặc kệ cô kiểm tra như thế nào, cũng không sánh bằng Dao Dao."
Kiều Tống Dao được tìm thấy một ngày sau khi Kiều Tư Ngọc kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học.
Trong hai ngày Kiều Tư Ngọc thi đại học, mọi người trong nhà Kiều gia đều đến đón Kiều Tống Dao và đã quên mất sự tồn tại của cô từ lâu.
Kiều Tống Dao nhìn Kiều Tư Ngọc đầy ẩn ý rồi nhẹ giọng nói.
"Tam ca, đừng nói như vậy, em gái của chúng ta thông minh như vậy, nhất định sẽ làm tốt hơn em."
Kiều Chính Hạo cau mày: “Dao Dao, em là người đứng đầu môn khoa học với số điểm là 736. Cô ấy làm sao có thể so sánh với em chứ?”
Đúng lúc này, người hầu đột nhiên chạy vào nói: “Phu nhân, bên ngoài có rất nhiều phóng viên.”