Kiều Chí Hoành: "..."
Một hơi thở được giữ trong l*иg ngực, không lên cũng không xuống, chỉ có thể thở ra bằng cách hít thở sâu.
Kiều Tống Dao nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Cha hãy bình tĩnh trước đã. Nếu cha có việc gì không tốt? Thì chúng ta đợi đến sau bữa tối cũng được."
Lời nói của cô ấy lập tức xoa dịu cơn giận của Kiều Chí Hoành.
Nói xong, Kiều Tống Dao lại đến giúp Đỗ Hồng Nguyệt.
Đỗ Hồng Nguyệt bị Kiều Tư Ngọc dọa đến gần như mất ý thức, chân còn yếu, lưng váy ướt đẫm.
Kiều Tống Dao ghét bỏ nhíu mày, lại không nói gì, cô ấy nghi ngờ nhìn Kiều Tư Ngọc một chút, như có điều suy nghĩ..
Đối với Kiều Tống Dao dò xét, Kiều Tư Ngọc nhếch miệng cười đến không tim không phổi, thậm chí còn đối Kiều Tống Dao nhướng nhướng mày.
"Mẹ, để con giúp mẹ lên lầu."
Kiều Tống Dao thu hồi ánh mắt dò xét, giúp Đỗ Hồng Nguyệt lên lầu thay quần áo.
Nụ cười trên mặt Kiều Tư Ngọc tắt dần, cụp mắt xuống.
Sau khi tái sinh nhiều kiếp, cô đã đúc kết được một số kinh nghiệm.
Kiều Tống Dao là nữ chủ, không thể trực tiếp gây tổn hại lớn cho Kiều Tống Dao. Hai cái tát đánh vào mặt đã là giới hạn rồi.
Nhưng cô có thể ra tay chống lại những người xung quanh Kiều Tống Dao.
A..
Không hổ là Nữ Chủ nha, con gái ruột của Thiên Đạo đâu..
Kiều Tư Ngọc cân nhắc con dao làm bếp trong tay và thực hiện hai động tác ngẫu nhiên. Lưỡi dao sắc bén cắt qua không khí với một tác động dữ dội.
"Bịch" một tiếng..
Kiều Chính Hạo dọa đến sắc mặt trắng không một giọt máu, từ trên ghế tuột xuống , liên đổ nhào xuống ghế.
Kiều Tư Ngọc lấy lại con dao làm bếp nhìn sang.
Kiều Chính Hạo ánh mắt lạnh lùng rơi xuống trên con dao làm bếp, nuốt nước miếng một cái.
“Kiều Tư Ngọc, gϊếŧ người là phạm pháp.”
Kiều Tư Ngọc vẻ mặt chán ghét, khinh thường: "Gϊếŧ các người sao? Tôi sợ tay mình bẩn."
Con dao làm bếp này cắt xuyên qua bàn ăn nhưng vẫn thiếu một lỗ.
Không biết có ai ở đời trước mà đưa cho cô một con dao găm dùng sẽ thuận tay hơn.
Trước thích hợp dùng đi.
Kiều Tư Ngọc cầm con dao làm bếp lên lầu.
"Cha...cô ấy...cô ấy...cô ấy lên lầu. Cô ấy sẽ không muốn gϊếŧ mẹ cùng Dao Dao đi."
Kiều Chính Hạo nhìn Kiều Chí Hoành đang trầm ngâm nhắc nhở.
Không trách anh sẽ hiểu lầm, chính là khí thế của Kiều Tư Ngọc khi cầm dao bếp lên lầu quá hung hãn.
Kiều Chí Hoành xoa xoa thái dương, Kiều Tư Ngọc hôm qua và hôm nay kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, khiến ông đau đầu.
"Con lớn như vậy, có đầu óc sao?"
Kiều Chí Hoành giận dữ mắng Kiều Chính Hạo.
Kiều Tư Ngọc dù có điên đến đâu cũng sẽ không đi đến mức gϊếŧ hại cha mẹ mình.
Kiều Chính Hạo sờ cổ mình thấp giọng nói: “Lúc trước cô ấy suýt bóp chết con.”
Anh bị Kiều Tư Ngọc đánh, bóp cổ, cảm giác ngột ngạt vẫn còn đọng lại trong lòng.
Anh còn chứng kiến
Kiều Tư Ngọc dùng dao bếp chém mẹ mình như một kẻ điên, đồng thời anh có bóng tâm lý.
Kiều Chí Hoành vốn là đến công ty, nhưng trên mặt đau nhức nói cho ông biết hôm nay không thể ra ngoài.
Nửa mặt sưng tấy, ông không muốn mất mặt.
...
Tầng ba.
Đỗ Hồng Nguyệt đi tắm, thay quần áo, vỗ ngực sợ hãi kéo dài.
Kiều Tống Dao nắm tay an ủi: "Mẹ, em gái..."
“Đừng nhắc đến cô ấy trước mặt tôi.”
Nhắc đến Kiều Tư Ngọc, Đỗ Hồng Nguyệt nghĩ đến con dao bếp kề vào cổ mình, nói xong bà mới nhận ra giọng điệu của mình không đúng.
"Dao Dao, mẹ không phải cố ý làm tổn thương con, thật sự là..."
Đỗ Hồng Nguyệt vẻ mặt áy náy nói: "Sau này con nên tránh xa cô ấy ra. Mẹ sợ cô ấy phát điên sẽ làm tổn thương con."
Kiều Tống Dao đột nhiên đỏ cả vành mắt, mặt mũi tràn đầy giãy dụa.
“Mẹ, con xin lỗi, nếu không có con thì em gái con không như thế này.”
Đỗ Hồng Nguyệt thấy vậy, đau lòng ôm lấy cô ấy an ủi.
"Sao có thể trách con được? Tất cả là lỗi của Kiều Tư Ngọc. Con đừng lo lắng, mẹ sẽ bảo vệ con."
Kiều Tống Dao im lặng khóc, vẻ mặt ủ rũ: “Mẹ ơi, sao em gái con đột nhiên... trước kia em ấy như thế nào?”
Đỗ Hồng Nguyệt sững sờ.
Trước kia. . .
Đỗ Hồng Nguyệt có chút hoang mang, cô không nhớ được Kiều Tư Ngọc trước đây trông như thế nào.
"Trước đây cô ấy không nói nhiều, rất ủ rũ, thậm chí còn không gọi cho cha mẹ, cứ để cô ấy yên và sau này hãy tránh xa cô ấy ra."
Sự hiện diện của Kiều Tư Ngọc trước đây trong gia đình này quá thấp.
Đôi khi bọn họ quên mất sự tồn tại của cô.
Kiều Tống Dao không hỏi thêm nữa.
Lần đầu tiên cô ấy về gặp Kiều Tư Ngọc, đúng như lời Đỗ Hồng Nguyệt nói.
Kiều Tư Ngọc không thích nói chuyện, thậm chí không la hét, dễ bị người khác coi thường. Cô ấy là nhân vật bị gạt ra ngoài lề xã hội này.
Để tỏ ra thân thiện, cô đã sang phòng Kiều Tư Ngọc.
Cô thấy Kiều Tư Ngọc có nhiều loại sách, đồng thời nhận thấy Kiều Tư Ngọc rất thông minh và có trí nhớ rất tốt.
Cô ngẫu nhiên chọn một cuốn sách trên giá sách, mở một trang ra đọc vài câu, Kiều Tư Ngọc biết đó là cuốn sách nào, trang nào và cả chú thích.
Điều này khiến cô vừa sốc vừa có chút ghen tị.
Cô rõ ràng là con gái của nhà họ Kiều, nhưng cô đã sống ở bên ngoài được mười tám năm.
Nếu cô cũng lớn lên trong gia đình Kiều gia, chắc chắn cô sẽ tốt hơn Kiều Tư Ngọc.
Ý tưởng này đã bén rễ trong tâm trí cô.
Cô không muốn người khác biết Kiều Tư Ngọc tốt như thế nào, vì trước đây cô ấy là nhân vật bị gạt ra ngoài lề xã hội nên cô ấy sẽ chỉ là nhân vật bị gạt ra ngoài lề xã hội suốt đời.
Trong gia đình này, chỉ cần có một cô con gái ưu tú là đủ.
...
Kiều Tư Ngọc trở về phòng, đặt con dao làm bếp lên bàn rồi bật máy tính lên mạng kiểm tra tin tức.
Không có tin tức nào về gia đình Hứa gia được đưa ra.
Nhà Lý gia và nhà Phương gia...
Tìm thấy rồi.
Mặc dù có tin tức nhưng rõ ràng là người đè ép xuống, không có nhiều người biết.
Kiều Tư Ngọc mỉm cười, những ngón tay thon dài thao tác nhanh trên bàn phím máy tính.
Sau gần nửa tiếng làm việc, Kiều Tư Ngọc gửi thông tin đến một phương tiện thông tin trực tuyến có tên 【 nhận thầu ruộng dưa chồn 】.
Cô đi vệ sinh rồi quay lại thì đối phương nhắn tin lại cho cô.
Yu...Nhận thầu ruộng dưa chồn: 【 Cô đưa tư liệu này đều là thật sao? 】
Kiều Tư Ngọc trực tiếp đem Lý gia cùng Phương gia bị ép xuống tin tức kết nối gửi cho đối phương.
【 nếu như sợ hãi, có thể không đưa tin. 】
Nhận thầu ruộng dưa chồn: 【 Cô hiểu lầm, chúng tôi không phải không dám đưa tin, chúng tôi chỉ là tìm kiếm chân tướng, nếu như là sự thật, chúng tôi sẽ không bỏ qua. 】
Nhận thầu ruộng dưa chồn: 【 Cám ơn tư liệu của cô, chúng tôi nhất định sẽ thật tốt báo cáo. 】
Kiều Tư Ngọc trả lời: 【 Nửa giờ sau, tôi muốn xem lại bản tin của các người. 】
Nhận thầu ruộng dưa chồn: 【... Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình.】
Kiều Tư Ngọc trực tiếp đóng hộp thoại lại.
Đừng nhìn tên nhà truyền thông này không đáng tin cậy một chút nào, nhưng là hậu trường của những người này rất quyền lực, lại có bối cảnh thần bí.
Những người này có thể tố cáo những chuyện mà người khác không dám tố cáo, chỉ cần thông tin là sự thật thì không có vấn đề gì.
Phương tiện truyền thông này đã từng bị nhầm lẫn là chính phủ.
Nhưng không phải vậy.
Kiều Tư Ngọc biết ai đứng sau công ty truyền thông này.
"Kiều Tư Ngọc, hôm qua cô đã gọi cảnh sát, cảnh sát tới tìm cô. Mau mở cửa nhanh đi."
Ngoài cửa vang lên tiếng của Kiều Chính Hạo cười trên nỗi đau của người khác.
Kiều Tư Ngọc tắt máy tính, xách túi đi ra ngoài.
Kiều Chính Hạo đứng từ xa ở đầu cầu thang, mỉm cười nhìn cô: “Kiều Tư Ngọc, hôm qua cô báo cảnh sát vui lắm, không ngờ cảnh sát lại tới tìm cô.”
Kiều Tư Ngọc trợn mắt: “Ngu xuẩn.”
Kiều Chính Hạo sờ cổ mình, hất cằm lên, để lộ vết bầm tím trên cổ với lời nói ác ý.
“Nếu tôi báo cảnh sát rằng cô suýt bóp cổ tôi, cô có thể đi tù không?”
Kiều Tư Ngọc nhướng mày, không chút sợ hãi nói: “Vậy thì nói với cảnh sát đi.”
Kiều Chính Hạo vốn muốn nhìn thấy cô sợ hãi cầu xin tha thứ, nghẹn họng nghiến răng nói: "Kiều Tư Ngọc, cô chờ đó cho tôi."
"Những kẻ ngu ngốc và chậm phát triển nói những điều vô nghĩa."
Kiều Tư Ngọc đi xuống lầu, Đỗ Hồng Nguyệt cũng như Kiều Chính Hạo vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác..
"Người thậm chí còn dám đánh cha mẹ mình, hiện tại đang gặp báo ứng."
Tốt nhất là bắt cô vào, liền đừng thả ra.
Kiều Chí Hoành trừng mắt nhìn cô, ở ngoài ông vẫn là người tốt, giả vờ quan tâm nói với mấy vị cảnh sát.
"Con gái tôi còn nhỏ, hôm qua nó cố ý gọi cảnh sát. Mong các anh hãy khoan dung với nó."
Các viên cảnh sát tới là một nam một nữ, nghe Kiều Chí Hoành nói xong, hai người nhìn nhau, cau mày.
Kiều Tư Ngọc vừa đi xuống nghe vậy liền bật cười.
"Còn nhỏ? Lão Kiều ơi, Lão Kiều, tôi chỉ là đi hỗ trợ điều tra mà thôi, sao lại qua miệng ông nói ra, giống như tôi đã phạm phải chuyện gì đại án."
"Ông dù sao cũng là Kiều gia gia chủ, nhưng ông lại thiếu kiến thức pháp luật, cái này không tốt lắm đâu."
"Tôi khuyên ông nên mua hai cuốn sách luật. Dù sao ông đang quản lý một công ty lớn như vậy, mà ông không hiểu luật. Nếu như..."
Kiều Tư Ngọc vừa nói vừa đi đến, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Chú cảnh sát, cháu nghi ngờ tập đoàn Kiều gia có liên quan đến trốn thuế.”
Hai viên cảnh sát vẻ mặt khó hiểu: "? ??"