Thiên Kim Thật Trở Về, Bảy Anh Trai Tranh Nhau Sủng Ái

Chương 10:

Cô còn nhớ rõ câu nói "Có nhà hay không thì thế nào, mày vốn là đứa trẻ không ai cần" trước khi mình bị ném ra ngoài kia.

Đứa nhỏ không ai muốn.

Chiêu Đệ đang chăm chú nghĩ, đột nhiên một bàn tay to ấm áp xoa xoa đỉnh đầu, ánh mắt ôn nhu của người đàn ông nhìn cô, nói.

"Con chưa bao giờ là đứa trẻ không có nhà, con là thiên kim tiểu thư nhà họ Cố, là bảo bối của tất cả chúng ta, là chúng ta sơ suất sơ ý, sáu năm trước ngoài ý muốn làm mất con..."

"Thật xin lỗi bảo bối, để con chịu khổ, ba mẹ cùng các anh của con mấy năm qua vẫn một mực tìm con, cho tới bây giờ cũng chưa từng từ bỏ..."

"Chỉ là không ngờ, chúng ta lại gặp mặt ở đây..."

Chiêu Đệ ngơ ngác nghe ông nói chuyện, cô không thể tin được tất cả những thứ này là thật.

Họ sẽ đưa cô về nhà sao?

Sẽ không bị đánh bị mắng nữa, sẽ không bị đuổi ra ngoài nữa sao?

Cô vừa khát vọng lại vừa xoắn xuýt, quả thực không biết nên làm gì mới tốt.

"Ba, mẹ, hai người vừa lên đã nói nhiều như vậy, hù em ấy mất." Cố Thần nói: "Con thấy hình như bây giờ em gái còn không tin lắm, chứng minh một chút không phải là được rồi sao?"

"Đúng vậy." Cố Minh chỉ vào máy móc: "Lúc trước anh cả nghiên cứu máy móc này không phải là vì tìm em gái sao? Vừa rồi em thử với em ấy, kết quả là có quan hệ huyết thống rất cao..."

"Mọi người đều thử một chút, nếu như kết quả đều như nhau, vậy khẳng định không sai!"

Ba Cố gật đầu: "Được, chúng ta đều kiểm tra một chút, như vậy tất cả mọi người an tâm..."

Toàn bộ quá trình Chiêu Đệ đều đứng ở nơi đó nhìn họ từng người từng người đưa tay lên tiến hành kiểm tra đo lường với mình, mỗi lần đều có người kiểm tra.

Kết quả này khiến cô không nhịn được mà kích động hơn, cuối cùng 99% xuất hiện trên màn hình càng khiến cô rơi lệ.

Mẹ Cố ôm con gái nhỏ vào trong ngực, dịu dàng nói: "Thật ra cho dù không có những kết quả kiểm tra này, vừa rồi lúc đầu tiên nhìn thấy con, mẹ đã biết con là tiểu bảo bối chúng ta tìm kiếm sáu năm, loại cảm ứng tâm linh mãnh liệt giữa mẹ con này, thậm chí mẹ không cách nào hình dung."

"Bảo bối, lúc này đã tin tưởng chúng ta chưa?"

Chiêu Đệ nức nở không né tránh được vòng tay này, cô tham luyến sự ấm áp không dễ gì có được, nhỏ giọng nói: "Không phải không tin mọi người, chỉ là... Chỉ là con rất sợ lại một lần nữa bị vứt bỏ..."

Giọng nói không lớn, lại truyền vào trong tai tất cả mọi người ở đây, đau lòng không thôi.

"Sẽ không có ai vứt bỏ em nữa đâu." Cố Thần dùng khăn giấy lau khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc lóc của cô: "Em là bảo bối quan trọng nhất của nhà họ Cố, độc nhất vô nhị giống như vết bớt trên cánh tay em..."

Nói đến vết bớt, Chiêu Đệ mới nhớ tới ấn ký đám mây nhỏ trên cánh tay phải của mình, cô chỉ chỉ nơi đó, nói.

"Là nơi này sao? Trước đó... ba mẹ nói cái bớt kia rất xấu, lộ ra rất mất mặt, cho nên bình thường con đều che lại, thiếu chút nữa quên mất..."

Cố Minh nghe vậy cau mày: "Đừng nghe bọn họ nói bậy, đám mây nhỏ kia rất đẹp, lúc em mới sinh Cố Dương cũng muốn có một cái bớt như em, tự mình vẽ một cái mặt trời lên, giống như trứng vịt, xấu xí..."

"Mẹ kiếp!" Cố Dương trừng mắt nhìn Cố Minh: "Anh dỗ em gái thì anh dỗ thôi, anh lôi em vào làm gì?"