Thiên Kim Thật Trở Về, Bảy Anh Trai Tranh Nhau Sủng Ái

Chương 9:

Chiêu Đệ không hiểu lắm, Cố Minh khϊếp sợ, trong mắt đội trưởng Nghiêm hiện lên một tia vui mừng, mà Cố Dương nhìn qua nhìn lại giữa Cố Minh và Chiêu Đệ hồi lâu, cuối cùng đưa ra một kết luận.

"Mẹ nó anh sái! Anh có con riêng à??"

"..."

Cố Minh nén lửa giận quay đầu nhìn Cố Dương: "Con mẹ nó em là đồ ngu xuẩn sao?"

Anh ta vốn tưởng rằng Cố Dương cố ý, kết quả anh ta thật sự nhìn thấy sự ngu xuẩn trong mắt người này.

Cố Minh bất đắc dĩ nói: "Em đặt tay lên, kết quả cũng là như vậy..."

"Không thể nào!" Cố Dương tự tin: "Em nhỏ như vậy, không thể nào có con riêng!"

Cố Minh: "... Cút mẹ em đi!"

Cố Dương: "???"

"Anh mắng em làm gì!!"

Vô năng cuồng nộ.

Đội trưởng Nghiêm yên lặng cảm khái, đây thật sự là con của nhà họ Cố sao? Chỉ số thông minh đáng lo...

"Em động cái não chứa toàn bã đầu của em một chút đi, tuổi của em không thể có con, chẳng lẽ anh có thể có sao?"

Cố Minh thật sự cố nén suy nghĩ muốn mổ đầu Cố Dương xem bên trong có phải chứa phân hay không, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ơ? Anh nói hình như cũng có lý." Cố Dương suy nghĩ một chút, lập tức mở to hai mắt nhìn: "Chẳng lẽ là của anh trai??"

Cố Minh: "..."

Đội trưởng Nghiêm: "..."

Chiêu Đệ: Tôi là ai? Tôi ở đâu? Bây giờ tôi nên làm gì?

Cửa cục cảnh sát truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, càng ngày càng gần, ngay sau đó cửa lớn bỗng nhiên bị đẩy ra, ba người mang vẻ mặt lo lắng xông vào.

Nhất thời ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Chiêu Đệ.

Chiêu Đệ chớp mắt nhìn người tới, hai người phía trước hẳn là vợ chồng, người đàn ông mặc âu phục màu đen quý khí, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, đường nét khuôn mặt rõ ràng anh lãng, trên mặt mơ hồ hiện ra nếp nhăn cũng không ngăn được khí chất uy nghiêm, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra tình cảm khó hiểu với Chiêu Đệ.

Mà người phụ nữ lại càng xinh đẹp không gì sánh được, ít nhất ở trong ấn tượng của Chiêu Đệ cho tới bây giờ chưa thấy qua người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy, khuôn mặt xinh đẹp như mỹ ngọc, dáng người càng là thướt tha yêu kiều, khiến cho ai nhìn cũng không nhịn được kinh diễm.

Chỉ là lúc này đôi mắt đẹp kia lại rưng rưng nước mắt, quật cường không chịu nhỏ giọt xuống, mấy lần do dự tới gần Chiêu Đệ, nhưng Chiêu Đệ lại có thể cảm nhận được sự kích động ẩn giấu trong sự do dự của bà.

Chàng trai đi theo sau lưng bà có mái tóc màu nâu, thoạt nhìn tuổi tác xấp xỉ Cố Minh, khuôn mặt trẻ con phối hợp với đôi mắt to càng lộ ra vẻ ngây thơ vô hại, ánh mắt nhìn Chiêu Đệ còn dịu dàng cười với cô.

Cuối cùng người phụ nữ vẫn đi đến trước mặt Chiêu Đệ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đẩy mái tóc rối trên mặt cô ra, đau lòng nói.

"Con gái... Con chịu khổ rồi..."

Bởi vì người phụ nữ nắm lấy tay cô, Chiêu Đệ cảm thấy có nước mắt nhỏ lên mu bàn tay mình: "Dì đừng khóc, khóc thì mắt sẽ sưng lên, sẽ rất khó chịu..."

"Dì à, là con làm dì khó chịu sao?"

Giọng nói non nớt này hoàn toàn khiến người phụ nữ không kìm được.

"Không phải, không phải khó chịu, là xúc động." Người phụ nữ ôm lấy Chiêu Đệ, "Xin lỗi, là mẹ có lỗi với con, là mẹ không bảo vệ tốt con, làm mất con rồi..."

Một câu nói kia nổ tung trong đầu Chiêu Đệ.

Mẹ?

Người này là mẹ?

"Dì, có phải... Có phải nhầm lẫn rồi không?" Chiêu Đệ yếu ớt nói: "Con không có nhà..."