Thiên Kim Thật Trở Về, Bảy Anh Trai Tranh Nhau Sủng Ái

Chương 8

Hâm mộ gia đình của bọn họ đông người, hâm mộ bọn họ xảy ra chuyện có người có thể tìm, càng hâm mộ bọn họ lát nữa có thể về nhà...

Mà bản thân cô, có thể đi nơi nào đây?

Ánh mắt đội trưởng Nghiêm đã sớm rơi vào cánh tay phải của Chiêu Đệ, bởi vì quần áo rách nát, ống tay áo bên phải lộ ra một lỗ thủng lớn, có một vết sẹo không lớn không nhỏ khiến đội trưởng Nghiêm suy tư.

Ông ấy nhìn một lúc lâu, không để lại dấu vết chụp lén một tấm ảnh, mở WeChat, gửi cho một người được chú thích là "Cố tổng của tập đoàn Cố thị".

Cố Dương kết nối điện thoại: "Alo, anh Năm, anh có ở nhà không?"

"Vừa về đến nhà..." Cố Thần tức giận: "Tối hôm em chạy ra ngoài còn chưa tính, hôm qua đến tìm anh còn lén lút sửa đổi nhạc chuông điện thoại của anh đúng không?"

Cố Dương ngượng ngùng: "A... Sao anh biết là em sửa?"

"Không phải em thì còn có thể là ai? Ai có thể nghịch ngợm như em?" Cố Thần nói.

Cố Dương: "..."

"Em đổi thành cái gì?" Cố Dương suy nghĩ một chút: "À đúng rồi, cái... cái..."

"Im miệng!" Cố Thần đỡ trán:"Cái chuông quái quỷ đó ồn ào muốn chết, lúc vang lên dọa anh giật bắn mình, còn tưởng rằng ai ở nhà nhảy disco."

"Ha ha ha ha!" Cố Dương cười to.

"Được rồi, không có việc gì thì về sớm một chút, ba mẹ cũng không có ở nhà, hôm nay mọi người đều rất bận, cúp máy..."

"Này!"

Cố Dương vừa mới nhớ tới chuyện chính còn chưa nói, Cố Thần bên kia đã cúp điện thoại.

"Xong việc rồi?" Cố Minh hỏi.

"A..." Cố Dương ngơ ngác: "Hình như không có chuyện gì, nhưng anh ấy đã cúp máy rồi..."

"Vậy hai phút này em gọi điện thoại qua, có ý nghĩa gì?" Cố Minh thật sự cạn lời.

Cố Dương trầm mặc.

"Để anh gọi." Cố Minh liếc mắt nhìn em trai: "Em chính là loại thi thể chín giờ trúng đạn mười giờ chết, cuối cùng hung thủ là ai cũng không nói ra được."

"Cút!"

Cố Minh lại gọi điện thoại, nói sơ lược chuyện này, mặc dù bị Cố Thần dạy dỗ hai câu, nhưng anh ấy cũng nói sắp đến.

Vốn tưởng rằng tiếp theo chỉ cần chờ người đến là được, không ngờ đội trưởng Nghiêm lại làm ra chuyện.

"Lại đây, làm theo quy định mới của cục cảnh sát chúng ta, ba người các cậu cần giám định quan hệ một chút..."

"Cái gì?" Hai anh em trăm miệng một lời.

Chiêu Đệ cũng nghi hoặc nhìn đội trưởng Nghiêm lấy ra một cái máy móc nhỏ.

Đội Nghiêm nhẹ nhàng vỗ vỗ trên máy, nói: "Đây là thiết bị mới Cố tổng tập đoàn Thiên Vũ đưa tới, có thể nhanh chóng kiểm tra đo lường quan hệ huyết thống, so với giám định ADN thì nhanh hơn."

"Thiết bị này cũng cung cấp hỗ trợ không nhỏ cho chúng tôi điều tra vụ án, hai ngày nay bên trên đã hạ mệnh lệnh, vì lý do an toàn, quy định chúng tôi cần thiết thì để người liên quan kiểm tra đo lường một chút..."

Cố Minh khó hiểu: "Chúng tôi... có cần thiết không? Chuyện tôi và Cố Dương là anh em ruột đội trưởng Nghiêm cũng không phải không biết."

"Hai người các cậu không quan trọng." Nghiêm đội trưởng nói: "Quan trọng là cháu bé kia..."

Hai anh em càng không hiểu.

"Dù sao cũng không mất tiền, hơn nữa đây còn là thiết bị mới mà anh trai các cậu nghiên cứu ra, thử xem, coi như phối hợp công tác."

Cố Minh do dự trong chớp mắt, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, gật đầu: "Được rồi, làm như thế nào?"

"Một lần chỉ có thể có hai người kiểm tra, cậu và cháu gái đặt tay lên trên là được rồi."

Cố Minh và Chiêu Đệ làm theo, máy móc khởi động, trên màn hình xuất hiện từng dãy ký tự mà bọn họ không hiểu, mãi đến khi máy móc cuối cùng cũng hiện ra ánh sáng xanh, trên màn hình cũng xuất hiện một dòng chữ.

[Độ tương đồng của DNA tương đối cao, có quan hệ huyết thống.]

Trong lúc nhất thời, mọi người ở đây đều ngơ ngẩn.