Chiêu Đệ nghẹn họng.
Cố Minh bên kia đánh gần xong, Mặt Sẹo bị Cố Minh giẫm dưới chân với vẻ mặt tuyệt vọng, run rẩy nói: "Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát..."
"Vậy anh tranh thủ thời gian đi." Cố Minh khinh thường nói.
Mặt Sẹo run rẩy lấy từ trong quần áo ra một cái máy gì đó, Cố Minh bất đắc dĩ: "Anh có thể nhanh lên một chút không? Thứ đồ chơi này có thể gọi điện thoại được không? Nếu không tôi cho anh cắm thêm hai cái ăng ten đó?"
Chiêu Đệ xem như đã hiểu rõ, hai anh em này đều có một điểm chung… nói chuyện đều rất ngông cuồng.
Thật ra bây giờ đã an toàn rồi, cô hoàn toàn có thể đi, nhưng dù sao hai anh em này cũng đã cứu cô, Chiêu Đệ cảm thấy bất kể thế nào cũng nên cảm ơn bọn họ thật tốt.
Tuy rằng không giúp được gì, nhưng cô cũng không thể cứ như vậy mà đi.
Cảnh sát tới rất nhanh, thấy ba tên ăn mày ngồi bệt dưới đất thì nhíu mày: "Sao lại là các anh? Lúc này lại đánh ai?"
Đầu To sắp khóc: "Oan uổng quá anh cảnh sát, là bọn họ, bọn họ kết phường đánh chúng tôi!"
Cảnh sát quay đầu nhìn về phía đám người Cố Minh, ba người vẻ mặt vô tội mà đứng xếp hàng, giống như tín hiệu từ cao đến thấp.
"Ý anh là, ba đứa nhỏ này đánh các anh?"
Râu Dài gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng, bọn chúng ra tay rất nặng nề!"
Cảnh sát: "... Thôi, các anh trước tiên cùng tôi về đồn cảnh sát đã..."
Ba tên ăn mày vốn tránh còn không kịp đồn cảnh sát, lúc này giống như nhìn thấy cảng tránh bão, nhanh chóng đi theo.
Cố Minh nhún nhún vai: "Đi thôi, những chuyện khác ra xe rồi nói tiếp."
"Đội trưởng Nghiêm, mấy người vừa báo cảnh sát chúng tôi đã mang về rồi..."
"Được, vất vả rồi..."
Đội trưởng Nghiêm nói xong, từ trong văn phòng bước ra, trông thấy ba tên ăn mày nhếch nhác liền hơi nhíu mày, ánh mắt lập tức rơi vào người Cố Minh, rõ ràng hơi sửng sốt.
"Sao lại là cậu nhóc này? Ba người bọn họ cũng là cậu đánh phải không?"
Cố Minh có chút bất đắc dĩ giơ hai tay lên: "Oan uổng quá đội trưởng Nghiêm, lần này không phải tôi gây sự, là bọn họ đánh em trai tôi trước, đây là tôi phòng vệ chính đáng, hơn nữa tôi ra tay cũng nhẹ nhàng thôi..."
"Cậu nói xạo!"
Mặt Sẹo như xác chết vùng dậy: "Cảnh sát, anh đừng nghe cậu ta nói bậy! Thằng nhóc này ra tay rất độc ác! Cậu ta rất xấu xa!"
Cố Minh chậc một tiếng: "Sao ông cứ thuận miệng nói bừa thế? Tôi có chỗ nào đen? Rõ ràng tôi rất trắng mà..."
"Cậu!!"
"Được rồi được rồi, đừng cãi nữa." Đội trưởng Nghiêm ngắt lời bọn họ: "Chờ tôi hiểu rõ tình hình rồi nói tiếp."
Ông ấy nhìn sáu người trong phòng, hỏi: "Ai có thể nói rõ cho tôi một chút chuyện cụ thể đã xảy ra không?"
Cố Dương vốn định đứng ra nói chuyện, lại đột nhiên bị cô bé bên cạnh túm lấy góc áo, sau đó chỉ thấy Chiêu Đệ chậm rãi giơ tay trái lên.
"Chú cảnh sát, chuyện phát sinh ở chỗ cháu, chú có thể nói chứ?"
Giọng nói của cô bé mang theo sự run rẩy cực lực kiềm chế, trước đây cô chưa bao giờ đi vào cục cảnh sát, càng chưa từng mặt đối mặt với cảnh sát như vậy, cho nên không khỏi căng thẳng.
Nhưng cô hiểu, chuyện đêm nay bất kể là ba tên ăn mày, hay là Cố Minh thì đều là vì cô mà ra, vậy cô không thể trốn tránh.
Ánh mắt đội trưởng Nghiêm nhìn về phía Chiêu Đệ có chút tò mò, trang phục của cô bé này không khác gì ăn mày bên cạnh, nhưng ánh mắt lại sáng ngời dị thường, đứng bên cạnh Cố Dương và Cố Minh trông rất ngoan ngoãn.