Thiên Kim Thật Trở Về, Bảy Anh Trai Tranh Nhau Sủng Ái

Chương 5

Chết tiệt, trước khi tới đây gọi điện thoại cho cứu viện thì tốt rồi!

Mặt Sẹo một cước đạp ngã Cố Dương xuống đất, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Tiểu tử, mày không phải rất biết nói sao? Có năng lực tiếp tục đi!"

Râu Dài đau lòng vuốt ve bộ râu của mình, mặt mũi tràn đầy bi phẫn: "Quá đáng, quá đáng! Râu của tôi!!!"

Đầu To nằm trên mặt đất cũng kêu rên theo: "Trứng của tôi!!!"

Cố Dương nhìn chiến tích của mình, mặc dù trong lòng vẫn có chút sợ hãi, nhưng lại cảm thấy rất hài lòng.

Trận chiến đầu tiên khi debut, tuy bại nhưng vẻ vang!

Nghĩ như vậy, Cố Dương lại ngạo nghễ mà ngẩng cao đầu.

Mặt Sẹo thẹn quá hóa giận: "Mẹ kiếp? Mày còn dám kiêu ngạo?!"

"Nó không kiêu ngạo chẳng lẽ còn muốn các người kiêu ngạo sao?"

Cách đó không xa lại truyền đến một giọng nam: "Ba tên đàn ông ở chỗ này bắt nạt một đứa nhóc, các người thật đúng là không biết xấu hổ!"

"Mày lại là ai?"

Mặt Sẹo tức muốn chết, đêm nay đúng là làm gì cũng không thuận lợi, hết người này đến người khác tới quấy rối!

Người tới đứng thẳng người, mái tóc đỏ rực có vẻ dị thường nổi bật, đôi mắt hẹp dài cùng khóe miệng hơi cong lên tạo nên

Gương mặt tuấn tú của người này cũng mang theo vài phần sắc bén, liếc nhìn Cố Dương đang lấm lem bụi đất, chậm rãi mở miệng.

"Tôi tên Cố Minh."

"Các người đánh nhau, tôi nên hỏi một chút nguyên nhân."

"Nhưng các người đánh em trai ngốc nghếch của tôi, vậy tôi đành phải đánh gục các người rồi hỏi lại!"

Cố Dương: "..."

Anh tới cứu em, em rất cảm động, nhưng anh có thể đừng hạ thấp em như vậy được không?

"Mẹ kiếp Mặt ca! Thật sự tới, vậy phải làm sao bây giờ?"

Râu Dài và Đầu To đều mang vẻ mặt bối rối.

Mặt Sẹo dừng một chút, cả giận nói: "Nó chỉ có một mình, các người sợ cái quái gì! Cùng lên!"

Chỉ thấy Cố Minh một trái một phải gắt gao kẹp chặt cánh tay hai người, tiếp theo giơ chân dài lên nhằm ngực mỗi người đá một cước, hung hăng đá về phía Mặt Sẹo đang nhào tới trước mặt, đem hắn đá bay ngược ra ngoài, có thể thấy được lực đạo mạnh mẽ.

Sau đó, Đầu To và Râu Dài đột nhiên bị bẻ gãy cánh tay, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" thanh thúy, còn kèm theo hai tiếng kêu thảm thiết, Cố Minh đánh hai người văng ra ngoài mấy mét, nằm liệt trên mặt đất ôm cánh tay rêи ɾỉ.

"Lợi hại quá anh sáu! Đánh thật mạnh vào!"

Cố Dương không biết từ lúc nào đã chạy đến bên cạnh Chiêu Đệ, hò hét như một cổ động viên.

Chiêu Đệ thấy vậy nhẹ nhàng thở ra, liếc mắt nhìn Cố Dương, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn hai người..."

"Hả?" Cố Dương sửng sốt một lúc mới nghe rõ cô nói cái gì, lập tức cúi đầu tỉ mỉ đánh giá cô một phen.

"Cảm ơn thì không cần, anh đây đường đường là chính nhân quân tử, thấy việc nghĩa hăng hái làm là chuyện nên làm..."

"Nhưng mà... Ách, em cũng bẩn quá đi..."

Tiểu thiếu gia nhà họ Cố lập tức nhíu mày.

Chiêu Đệ lúng túng đến mức chân tay luống cuống, nhìn Cố Dương mặt mày xám xịt, cô không nhịn được buột miệng nói: "Nhưng hình như bây giờ anh cũng giống em lắm?"

Cố Dương kéo kéo quần áo trên người mình, cũng ghét bỏ nói: "Chết tiệt! Quần áo này trở về là không thể giữ lại, toàn mùi hôi thối!"

Nhớ tới lời Cố Dương nói trước đó, Chiêu Đệ vô thức hỏi: "Không phải anh nói, quần áo này mấy ngàn một cái sao? Nói không cần liền không cần?"

"Đúng vậy, đây là quần áo rẻ nhất của anh, ném đi cũng không sao..."

Cố Dương nói rất tự nhiên, trong ánh mắt nhìn Chiêu Đệ giống như đang nói "nhóc con chưa từng trải sự đời".