“Ồ, ta tên là Hà Khấu Nghiên,” Nàng nói, ánh mắt quan sát vẻ mặt hắn. Thấy hắn không có phản ứng gì, lòng nàng không khỏi thất vọng. Không biết khi hắn biết nàng là hoàng thân quốc thích, liệu sẽ dao động hay vẫn không có phản ứng gì?
“Ngươi đã có hôn phối chưa?”
Tiêu Miên lắc đầu, tay nắm chặt, sợ rằng nữ nhân này sẽ hỏi ra những điều khó trả lời.
“Vậy ngươi có nguyện theo ta không? Khi ta…” Nàng mỉm cười nhìn Tiêu Miên, thấy sắc mặt hắn thay đổi mới tiếp tục: “Hộ vệ.”
…………
Cảnh vật nơi đây tràn đầy sức sống, cây cối cao lớn che khuất bầu trời, đầu mùa xuân thời tiết ấm áp, cành lá đâm chồi nảy lộc, tiếng chim hót ríu rít, dòng suối chảy róc rách hòa cùng tiếng vang của tuyết tan.
Từ xa trên đường lớn, xuất hiện một đội ngũ khổng lồ tiến đến. Phía trước là đội kỵ binh hùng dũng, tiếp theo là chiếc xe ngựa sang trọng, trên xe cắm một lá cờ lớn, ở giữa là chữ “Quan” viết to. Đây chính là đoàn lính đánh thuê nổi danh trên đại lục, được gọi là Quan Thị, chuyên nhận mọi nhiệm vụ với thù lao hậu hĩnh.
Bọn họ nhận mọi nhiệm vụ, chỉ cần có tiền và đủ tiền.
Đương nhiên, những người thuê họ phần lớn là đại quan quý nhân. Lần này, nhiệm vụ của bọn họ chính là đưa một vị quý nhân từ Đại Ma Thành đến Đế Đô.
Quý nhân cụ thể là ai thì phần lớn thành viên trong đoàn không biết, chỉ có những người trong nội bộ mới hay, nhưng lần này thù lao rất cao, nhiệm vụ cũng được xếp vào Loại cao cấp.
Trên đường đi, mọi thứ diễn ra rất bình lặng. Gần đây chỉ có một sự việc đáng chú ý, chính là vài ngày trước, quý nhân đã gặp một thiếu niên một mình hành tẩu trên đường, thấy hắn tuấn tú nên đã mời hắn gia nhập đoàn xe cùng đến Đế Đô.
Thiếu niên lúc đầu không đồng ý, nhưng trước sự ép buộc của thị vệ, đều là những Linh Sư và kiếm sĩ cấp cao, hắn đành phải miễn cưỡng leo lên xe.
Sau đó, thiếu niên đã khôn ngoan hơn, không phản kháng nữa. Quý nhân thấy hắn nghe lời, liền cho phép hắn xuống xe đi lại một chút.
Thiếu niên ấy chính là Tiêu Miên, vừa rời khỏi Cao Sơn bộ lạc được hơn một tháng.
Hắn đã hấp thu gần đủ linh khí của Tinh Nguyên quặng Kim Tinh ở trong cơ thể, cấp bậc Linh Sư cũng đã đạt đến cửu cấp, đã được xem là thực lực trung đẳng trên đại lục.
Vốn dĩ chỉ cần vài ngày nữa là tới Đế Đô, không ngờ giữa đường lại gặp một nữ nhân quý tộc, cứ nhất quyết mời hắn đồng hành. Hắn không từ chối được, bị uy hϊếp buộc phải đi cùng.
Hắn cũng cảm thấy bất đắc dĩ, hắn tỏ ra càng lạnh nhạt bao nhiêu, đối phương lại càng nhiệt tình bấy nhiêu, không hề có ý định buông tha.
Hắn chỉ còn cách làm bộ thuận theo, mới có thể đổi lấy một chút tự do.
Đã thế Giang Diên tiền bối không đưa ra chủ ý gì lại còn luôn cười nhạo hắn.
“Ai nha, đừng mãi để mặt ủ mày ê như vậy nữa, cũng sắp đến Đế đô rồi, lại nói ngươi là nam nhân, cũng không có hại, nàng ấy cũng đã chiếm tiện nghi của ngươi đâu.” Giang Diên nói.
Tiêu Miên: “……”
Nếu có thể hắn tình nguyện không cần gương mặt này.
Nói về nữ nhân này thì Giang Diên biết nàng ấy là ai. Trong cuốn sách này, chỉ cần có chút liên quan đến Tiêu Miên, tám chín mười phần chính là một trong chi ở hậu cung của hắn.
Nàng ấy là Tam công chúa ở Đế đô, dung mạo minh diễm, khiến nhiều kẻ bên cạnh phải tôn sùng. Nhưng lại thích những người lạnh lùng như Tiêu Miên.
Đầu tiên là cưỡng bách Tiêu Miên đồng hành cùng nàng ấy, sau khi tới Đế đô sẽ thả hắn rời đi, sau lưng lại lặng lẽ tìm hiểu hành tung và thân phận của hắn, sau khi Tiêu Miên nghe theo kiến nghị của Tiêu Mính đi tranh cử làm hộ vệ ở hoàng cung, thì vận dụng lực lượng chuyển hắn thành hộ vệ bên mình.
Khi Tiêu Miên phát hiện thân phận của nàng, hắn liều chết không từ, từng chạy ra khỏi hoàng cung. Về sau có nhiều lần gặp lại nhưng tạm thời không đề đến, nhưng tóm lại là Tam công chúa đang trên đường truy phu, cho đến khi Tiêu Miên bị thương nặng và nàng cứu hắn, giữa hai người mới dần dần nảy sinh tình cảm.
Tiêu Miên cũng sợ mình vào thành sẽ bị nhận ra, rốt cuộc lệnh truy nã của hắn vẫn còn treo lù lù ở cổng thành, nhưng nếu đi nhờ đoàn xe này vào thành sẽ thoát khỏi sự kiểm tra của quan binh.
Đến giữa trưa, đoàn người dừng lại bên bờ sông để nấu cơm, Tiêu Miên lúc này có thể tự do hành động. Hắn đã quen với việc bị giám sát, nhưng thực ra, nếu muốn chạy trốn, hắn vẫn có thể, nhưng còn nhiều lý do để vào đế đô, nên không cần phải làm điều thừa, nhất là khi có thể miễn phí đi xe.
Khi rời khỏi Cao Sơn bộ lạc, hắn đã thả hết những linh thú mình chế phục về núi rừng, kể cả hổ thú. Giờ nghĩ lại hắn bỗng cảm thấy hối hận.
Trong mấy tháng sống trong rừng, hắn đã học được nhiều kỹ năng sinh tồn, trong đó giỏi nhất chính là nướng thịt.
Hắn rửa sạch thịt và thực phẩm, xâu lại và đặt lên lửa nướng, thêm chút gia vị mang theo. Hôm nay, đoàn người đã may mắn săn được linh thú, thịt tươi ngon vô cùng.