Sau Khi Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Nam Chủ Long Ngạo Thiên

Chương 39: Rời khỏi Cao Sơn bộ lạc

Cuối cùng, Tiêu Miên quyết định vẫn gϊếŧ.

Nếu gϊếŧ hắn thì từ giờ trở đi, tâm tính của Tiêu Miên dần trở nên lạnh nhạt, theo tu vi tăng lên hắn ngày một trở nên lạnh nhạt.

Nhưng Giang Diên không nghĩ hắn như vậy, quá trình này cũng không sung sướиɠ gì, nói đúng ra nó cực kỳ thống khổ.

“Cũng không phải nhất thiết phải gϊếŧ hắn…”

Gϊếŧ hay không cũng không ảnh hưởng đến cốt truyện.

Tiêu Miên vốn đang rối rắm, nghe xong Giang Diên nói lập tức dao động, “Vậy không gϊếŧ đi, nhưng mà……”

Giang Diên nói: “Ngươi phế toàn bộ kinh mạch của hắn là được.”

“Phế toàn bộ kinh mạch?” Hắn còn không biết phế như thế nào.

Giang Diên:“Đánh gãy chân tay của hắn, cắt đứt các kinh mạch, về sau cho dù có khôi phục, có thể đi lại, nhưng chẳng thể nào tu luyện.”

Tiêu Miên hiểu ý tứ của tiền bối, nắm chặt thanh kiếm trong tay, từ từ tiến đến. Thủ lĩnh thấy vậy, chào đón hỏi: “Tiêu đại nhân, chuyện này tính sao?”

Tiêu Miên hơi cúi đầu, chậm rãi đáp: “Phế linh lực.”

Thủ lĩnh hiểu rõ, không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai hắn rồi quay đi, sắp xếp công việc khác.

Tiêu Miên đến bên Vương kha, nâng kiếm, mũi kiếm chạm nhẹ vào cổ tay hắn.

Vương kha rốt cuộc sợ hãi, hoảng hốt kêu lên: “Đừng gϊếŧ ta, xin ngươi!”

Tiêu Miên lạnh lùng nói: “Ngươi vừa rồi còn muốn gϊếŧ ta.”

“Không có, không có!” Vương kha cuống cuồng lắc đầu.

Nhưng Tiêu Miên đã không nghe thêm lời nào, chuẩn bị động tác, mũi kiếm vung lên, tiếng kêu thảm thiết của Vương kha vang vọng khắp ngọn núi, mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm, không ai dám lên tiếng.

Như vậy, cuộc chiến giữa hai bộ lạc đã hạ màn.

Người của Cao Sơn bộ lạc quét dọn chiến trường, thủ lĩnh cùng đại nhi tử cùng nhau chuẩn bị cho buổi tiệc chiêu đãi tối nay.

Tiêu Miên đứng lặng giữa cơn gió, bên cạnh có người đưa cho hắn một chiếc khăn. Hắn quay đầu, thấy A Sắt Lâm mỉm cười nhìn mình.

“Lau đi, trên mặt có dính máu.”

“Cảm ơn.” Hắn nhận lấy, nhẹ nhàng xoa xoa những giọt máu của Vương Kha, ánh mắt không dừng lại ở trên người A Sắt Lâm.

A Sắt Lâm cắn môi, dũng khí dâng trào, hỏi: “Tiêu đại nhân, có phải ngài sắp rời đi rồi đúng không?”

Tiêu Miên gật đầu: “Ừm, chỉ còn mấy ngày nữa.”

Nói xong, hắn bổ sung: “Còn nhiều điều chưa làm xong.”

A Sắt Lâm nắm lấy góc áo của hắn, mở to đôi mắt sáng của mình, mang theo kỳ vọng hỏi: “Đại nhân có thể mang ta theo cùng không? Ta muốn nhìn ngă,s thế giới bên ngoài.”

Tiêu Miên quay lại, nghiêm túc hỏi: “Ta có thể mang ngươi ra ngoài, nhưng đến nơi, chúng ta sẽ phải tách ra. Ngươi sẽ tự túc cuộc sống ở nơi đó, ngươi có nguyện ý không?”

“Ta…” Nàng cắn môi, nỗi sợ hãi ập đến, khiến dũng khí trong lòng nàng giảm đi một nửa.

Giang Diên thở dài: “Nếu ngươi không muốn mang nàng đi, thì hãy để nàng ở lại.”

Tiêu Miên thở dài, nói chuyện với giọng ôn hòa nói: “Nơi này có tộc nhân của cô nương, thân nhân nữa, cô nương có bỏ được họ không?”

A Sắt Lâm lắc đầu.

Tiêu Miên nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng: “Đừng cảm thấy tiếc nuối, nếu có cơ hội, ta sẽ trở về. Cô nương cũng có thể cùng tộc nhân rời khỏi đây mà.”

A Sắt Lâm không nói gì, đôi mắt rưng rưng nước nhìn hắn.

Tiêu Miên rũ mắt, thu tay lại: “Trở về đi, đã đến giờ ăn cơm.”

Hắn bước vào trong bộ lạc, A Sắt Lâm lau nước mắt, nhẹ nhàng cười, gọi lớn đuổi theo.

Giang Diên nói: “Có lẽ tiểu cô nương này đã nghĩ thông suốt rồi.”

Tiêu Miên không ngừng bước.

Nhưng Giang Diên lại trăn trở về một vấn đề: Nhưng nếu A Sắt Lâm không đi theo, cốt truyện liệu có thay đổi hay không?

Thôi, nàng lo lắng làm gì, không phải đã nói rằng chỉ cần Tiêu Miên có thể mang nàng đến Thương Hoằng phái là đủ rồi sao?

Buổi tối bắt đầu tổ chức tiệc.

Thủ lĩnh của Hà Than bộ lạc cũng là nhân vật trọng yếu nên đều bị gϊếŧ, người nào nguyện ý quy thuận đã bị nhốt lại, không muốn thì gϊếŧ, thi thể thì bị ném vào một cái hố to chôn cùng nhau.

Sắc trời dần dần đen tối, trong bộ lạc, lửa trại từ gian đập lớn bốc cháy rực rỡ, hương thơm của thịt nướng tỏa ra khắp nơi, nồi lớn sôi sùng sục, rượu ngon cùng món ăn như nước chảy dâng lên không ngừng.

Đoàn thiếu nữ, thiếu niên trong trang phục truyền thống của bộ lạc, bắt đầu nắm tay nhau vui vẻ nhảy múa hát ca.

Tiêu Miên được mời ngồi ở ghế trên, sau ba ly rượu, thủ lĩnh đứng dậy nói: “Tiêu đại nhân, lần này thật sự là đều nhờ vào ngài, không có ngài thì Cao Sơn bộ lạc chúng ta khó mà tồn tại. Nào, ta kính ngài một ly.”

Hắn cung kính nâng chén về phía Tiêu Miên, những người xung quanh cũng đồng loạt nâng chén, uống cạn. Tiêu Miên đáp lời: “Đây đều là thành quả của mọi người đoàn kết với nhau, từ xưa tà không thể thắng chính, Hà Than bộ lạc có lẽ đã chọc giận Sáng Thế Thần.”

Thủ lĩnh gật đầu: “Dù sao đi nữa, Tiêu đại nhân, ta biết ngài không cần hồi báo, chúng ta không có gì quý giá để tặng ngài, nhưng nếu sau này ngài gặp khó khăn, hãy trở về Cao Sơn bộ lạc, chúng ta mãi mãi làm chỗ dựa cho ngài.”

“Đúng vậy! Chúng ta sẽ mãi mãi theo sát ngài!” Đại tử của thủ lĩnh hô lớn: “Nếu sau này Tiêu đại nhân thành công, đừng quên dìu dắt chúng ta, ha ha ha.”

Tiêu Miên cười đáp: “Tất nhiên rồi.”

Buổi tiệc kéo dài đến hừng đông mới kết thúc. Tiêu Miên ở lại trong bộ lạc một ngày để thu dọn hành lý, sáng ngày thứ ba, hắn lại tiếp tục lên đường về phía Đông.