Sau Khi Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Nam Chủ Long Ngạo Thiên

Chương 33: Bị kẻ gian làm nhơ nhuốc

“Đừng nhúc nhích.” Tiêu Miên cầm kiếm trong tay thật vững, may mắn thay, hai tháng qua, hắn không chỉ nâng cao tu vi Linh Sư mà còn luyện tập ngự thú, đồng thời cũng không quên rèn luyện kiếm thuật. Hơn nữa, năm tháng sống nơi hoang dã đã khiến hắn có thói quen ngủ nông, chỉ cần một chút động tĩnh là đã có thể tỉnh giấc. Quan trọng hơn cả, chính tiếng gọi của tiền bối đã giúp hắn tỉnh táo, nhanh chóng phản ứng lại.

“Ngươi là người của Hà Than bộ lạc?” Hắn hỏi.

Hắc y nhân không đáp đứng yên không nhúc nhích.

“Có nói hay không?” Tiêu Miên kiên quyết hỏi.

Hắc y nhân kiêu ngạo, tiến tới một bước, mũi kiếm đã đâm thủng da thịt, máu tươi ứa ra. “Muốn gϊếŧ, muốn xẻo, tùy ngươi!”

“Vậy là ngươi đã thừa nhận.” Tiêu Miên lập tức thu kiếm lại, cho vào vỏ, rồi dùng dây thừng trói chặt hắc y nhân lại, bịt kín miệng hắn, kéo hắn về phía nhà của tộc trưởng.

Theo như nguyên tác thì đêm nay, A Liệt bày mưu đưa A Sắt Lâm vào cơn mê, lén lút đưa nàng vào rừng nhỏ, định làm chuyện xằng bậy. Nhưng giữa lúc nguy khốn, Tiêu Miên tình cờ xuất hiện, cứu nàng thoát khỏi bàn tay ác độc. Tất cả diễn biến đều như nguyên tác, Giang Diên không hề lên tiếng.

Nơi hắn ở cách nhà của thủ lĩnh khá gần, đi đường muốn mất nửa khắc, đêm khuya khiến sắc trời tối tăm, từng nhà đều đang trong trạng thái ngủ say, chỉ có nơi xa có lều gác đêm truyền đến từng ánh sáng mỏng manh.

Hắc y nhân bị hắn kéo đi, khi đi qua rừng cây nhỏ, Tiêu Miên chợt dừng chân, nghe thấy âm thanh lạ lẫm.

A Sắt Lâm tỉnh lại dưới trạng thái kinh hãi.

Nàng trước khi ngủ đã uống chén nước, cảm thấy chóng mặt, lịm vào giấc. Giữa cơn mơ màng, nàng cảm thấy có ai đó sờ soạng mình, mở mắt ra, thấy một kẻ lạ mặt đang bò trên người, xé rách áo nàng.

May thay, giữa mùa đông lạnh giá, nàng mặc thật dày, kẻ ấy vẫn chưa thể thực hiện được ý đồ. Thân thể nàng yếu ớt, trong lòng biết rõ đã sa vào cạm bẫy, nhưng nàng không phải nữ nhi nhu nhược. Với hết sức lực, nàng đẩy mạnh vào ngực kẻ kia, khiến hắn bất ngờ bị đẩy ra, nàng lăn mình sang bên, cố gắng đứng dậy.

Kẻ gian không thể ngờ nàng lại tỉnh lại ngay lúc này, sợ nàng kêu la, liền lập tức đè xuống, tay muốn bịt miệng nàng.

Nàng phát ra tiếng kêu nhỏ, âm thanh không đủ lớn để người khác nghe thấy, nhưng vẫn kháng cự mãnh liệt, dẫu thuốc mê trong người khiến nàng không thể kháng cự hiệu quả.

Lòng nàng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, cảm nhận rõ kẻ khốn kia lại tiếp tục xé rách quần áo mình.

Đúng lúc ấy, tiếng bước chân vang lên, nàng trong lòng vui mừng, còn chưa kịp phát ra tiếng, liền cảm thấy thân mình chao đảo, cùng với tiếng kêu của kẻ gian.

Sau đó, trạng thái giam cầm được tháo bỏ, thân thể nàng đã được cứu thoát.

Nàng gắng sức lật người, thì nhìn thấy một thiếu niên như thần đứng đó, tay bóp chặt kẻ gian, vứt hắn xuống đất, đá vào chân khiến hắn kêu la thảm thiết, muốn bò dậy chạy trốn.

Thiếu niên nào cho hắn cơ hội, rút kiếm ra, động tác nhanh như chớp, lưỡi kiếm đã kề cổ hắn.

“Hảo hán tha mạng! Hảo hán tha mạng!” Kẻ gian sợ hãi quỳ xuống cầu xin.

Giọng nói ấy…

A Sắt Lâm kinh ngạc, không thể tin được: “A Liệt?”

Nàng vội bò dậy, chạy đến trước mặt Tiêu Miên, cảm kích nhưng lại lo sợ nói: “Tiêu đại nhân… cảm tạ ngài, nếu không nhờ ngài…”

Nàng vừa nói nước mắt vừa chảy xuống, trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng Tiêu Miên lặng lẽ hỏi: “Không có việc gì chứ?”

A Sắt Lâm lắc đầu, lau nước mắt, tự giác biết giờ không phải lúc để khóc, đã không bị kẻ gian làm nhơ nhuốc, đó đã là phúc lớn.

Giang Diên thở dài, thiếu niên này quá thẳng thắn! Ngươi không thấy mùa đông lạnh như vậy, mà muội tử bên cạnh ngươi còn đang mặc áo ngủ sao? Ngươi không biết cởϊ áσ khoác của mình rồi khoác lên cho nàng sao? Nàng chính là vị hôn thê tương lai của ngươi đó!

“Khụ, ngươi có nên cho nàng chiếc áo ngoài không? Hôm nay lạnh quá…” Giang Diên không nhịn được nhắc nhở.

Tiêu Miên cuối cùng cũng nhận ra, liền lột áo ngoài của A Liệt đưa cho A Sắt Lâm, nói: “Mặc vào đi.”

A Liệt chỉ đành run rẩy trong chiếc áo mỏng manh.

A Sắt Lâm ôm lấy chiếc áo còn giữ hơi ấm từ cơ thể A Liệt, cảm thấy lòng mình ấm áp. Dù đây không phải là áo của Tiêu đại nhân, nhưng cũng là tấm lòng của ngài. Nàng vội vã mặc áo vào rồi xỏ giày lên.

Giang Diên im lặng nhìn. ( Chắc bả hạn hán lời rồi(ʘ ͟ʖ ʘ) )

Lúc này, A Sắt Lâm mới đưa mắt nhìn A Liệt, lạnh lùng chất vấn: “Đồ bạch nhãn lang! Trước đây ngươi nói mình là dân di cư, suýt nữa chết cóng giữa tuyết trắng, chính ta và phụ thân đã nhặt ngươi về, vậy mà ngươi lại.... Hôm nay ngươi...lại...."

Nàng ngồi xổm xuống nắm lấy một nắm tuyết ném lên mặt A Liệt, “Ngươi đáng bị đâm ngàn đao!”

Nàng nổi giận, nhưng cũng chỉ biết được một hai tử mắng chửi người khác.

A Liệt vẫn cúi đầu không nói một lời. Mãi cho đến khi ánh mắt hắn dừng lại ở thân ảnh hắc y nhân bị Tiêu Miên chế phục, hắn mới ngạc nhiên lộ ra vẻ sợ hãi. Người này chẳng phải đã đến để ám sát Tiêu Miên sao? Thế mà lại bị Tiêu Miên khống chế, mà hắc y nhân chính là Lục cấp Linh Sư.

Hắn từng nghĩ rằng Tiêu Miên sẽ bị diệt trừ trong đêm nay dưới tay lục cấp Linh sư. Nhưng giờ phút này, mọi hy vọng đều tan biến…