Sau Khi Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Nam Chủ Long Ngạo Thiên

Chương 10: Ném hắn vào Hắc Long Loan đi

Tiêu Miên ổn định lại tâm tư, nhưng ánh mắt lại không tự chủ nhìn về hướng Tiêu Mính, nhẹ nhàng lắc đầu, hít sâu một hơi: “Không thích.”

Giang Diên không nghĩ nhiều, trong đầu chỉ lo làm sao để Tiêu Miên mạnh mẽ hơn. Mấy năm nay đóng vai Tường Cơ khiến nàng trở nên tuyệt tình tuyệt dục, nếu muốn trở nên mạnh mẽ, tình cảm nam nữ tự nhiên cần phải gác lại.

“Ngươi thích cũng vô ích.” Nàng thẳng thắn nói: “Nàng giờ đã là tứ cấp Linh Sư, nhìn bề ngoài chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, thiên phú không tầm thường, mà ngươi…”

Tiêu Miên cười khổ, nhẹ nhàng nói: “Tiền bối, ngài nói chuyện thẳng thắn thật.”

Người bên cạnh lại nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, “Tiêu Miên, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”

Tiêu Miên lắc đầu, uống một ngụm rượu, lại cảm thấy cay . “Khụ khụ… Không có gì, ta chỉ lầm bầm một mình thôi.”

Mọi người bên cạnh thấy vậy, đã dịch ghế ra xa một chút, nhận ra Tiêu Miên có vẻ hơi say.

Giang Diên tiếp tục: “Nếu ngươi thật sự thích tiểu cô nương đó, thì phải cố gắng nỗ lực, mau chóng thoát khỏi thân phận phế vật, trở nên mạnh mẽ, đánh bại những người theo đuổi nàng, để được sự tán thành từ gia đình nàng, như vậy mới theo đuổi tiểu cô nương ấy dễ dàng.”

Tiêu Miên lắng nghe, trong lòng có chút cảm khích, nhưng cũng hiểu con đường phía trước còn dài.

Uống xong rượu, gió lạnh thổi khiến hắn choáng váng, rồi lại bị một đốn cảnh cáo của nàng nói đến hôn mê. Trong đầu hắn suy nghĩ, muốn mạnh mẽ hơn, muốn cái gì nữa chứ hắn lắc lắc đầu, hỏi: “Vậy làm sao mới có thể mạnh mẽ hơn?”

Người nọ ngồi bên cạnh hắn cũng là một kẻ thích lo chuyện bao đồng, nghe vậy thò qua lớn tiếng nói: “Ngươi á? Mạnh mẽ hơn? Nằm mơ đi, trong mộng cái gì cũng có.”

Lời vừa nói ra, cả bàn đều bật cười trào phúng.

“Những người khác muốn trở nên mạnh mẽ, còn có vài phần khả năng, ngươi thì một tia linh lực cũng không có, làm sao mà mạnh hơn? Ha ha ha ha ~”

Bọn họ không bận tâm lắm, dù sao hiện tại ai nấy đều đang ăn uống, quảng trường ồn ào vô cùng, khách quý Tiêu gia lại ở xa, khó mà nghe thấy.

Tiêu Miên bị ồn ào làm đau đầu, đứng dậy định đi, nhưng bỗng cảm giác cổ áo bị ai đó túm chặt, thanh âm quen thuộc vang lên: “Tiểu tử, đi đâu vậy? Chuyện buổi sáng hôm nay còn chưa tính đâu!”

Giang Diên thầm kêu không ổn.

Tiêu Miên xoay đầu, nhíu mày, “Buông ta ra!”

Hắn uống xong rượu, can đảm cũng tăng lên vài phần, trước kia hắn tuyệt đối không dám cùng Tuyệt Gia đối cứng.

Tuyệt Gia cao lớn như con gấu, một tay túm lấy cổ áo của Tiêu Miên, một tay vỗ vỗ ngực Tiêu Miên, cười nói: “Ồ hay nha, dám hét lớn trước mặt Tuyệt Gia? Ta phi!”

Hắn quay đầu phun ra một câu: “Hôm nay người của Tiêu gia không phải đã đến sao? Ngươi không thấy họ đi à? Người ta đã bỏ ngươi rồi, phế vật thì chính là phế vật, một kẻ vô dụng cũng đừng mơ xuất đầu, hãy ngoan ngoãn giữ đúng vị trí của mình đi!”

Bên cạnh, tên tuỳ tùng lập tức tiếp lời: “Đại ca, tiểu tử này hôm nay dám đánh ngài, đêm nay tuyệt đối không thể tha cho hắn!”

Giang Diên không lo lắng Tiêu Miên bị đánh đến gãy chân gãy tay, chỉ nhắc nhở: “Ngươi hãy giả vờ chịu thua, tìm cách chạy đến chỗ người Tiêu gia, họ sẽ không ngồi yên đâu.”

Nhưng Tiêu Miên hôm nay như bị bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lòng dạ nổi lên, chẳng chịu nghe, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tuyệt Gia.

Tuyệt Gia bị ánh mắt đó chọc tức, liền tát một cái, “Ta thấy ngươi muốn tìm chết rồi!”

Người xung quanh thấy bên này xảy ra đánh nhau, không ai dám chen vào, chỉ ôm chén của mình rời xa một chút.

Tiêu Miên vừa khéo tránh được bàn tay của Tuyệt Gia, nhưng không thoát khỏi đám tuỳ tùng, vài người kéo hắn vào một góc, ấn hắn xuống đất mà đánh.

Hắn ôm đầu chỉ biết kêu rên, còn Tuyệt Gia đứng bên cạnh, hung hăng nói: “Cho các ngươi đánh cho thật đã tay, để lại chút hơi thở là được!”

Giang Diên nóng nảy, kêu lên: “Tiêu Miên! Ngươi đừng có giữ thể hiện! Giữ được rừng xanh, sợ gì không có củi đốt! Ngươi ăn đau sẽ không thể trở về trả thù sao? Một hai lần bị đánh như vậy, sau này làm sao mà sống nổi?”

Nhưng lời nàng chỉ có Tiêu Miên nghe được, hắn thờ ơ, thậm chí nhắm mắt lại, để cho đối phương đánh. Giang Diên không khỏi tức giận, chỉ còn cách trơ mắt nhìn hắn bị đánh ngất xỉu, rồi bị kéo đi.

Tuyệt Gia bên cạnh lấy tăm xỉa răng, vừa xỉa vừa kiêu ngạo nói: “Ném hắn vào Hắc Long Loan đi, xem hắn có thể sống sót hay không, còn tùy vào mạng nhỏ của hắn.”

“Mà…… Tuyệt Gia, Hắc Long Loan là chốn nào, ngốc cả đêm sợ là mất mạng đó, người Tiêu gia còn chưa đi, chúng ta……”

Tên thủ hạ có chút do dự.

Nhưng Tuyệt Gia nhớ lại chuyện nhục nhã sáng nay, không thể nhịn nổi: “Sợ cái gì? Hắn chỉ là một phế vật, đã hai năm ở đây, Tiêu gia từ lâu đã quên hắn. Hôm nay người Tiêu gia tới, họ cũng chẳng kêu hắn đi, rõ ràng đã không còn chú ý đến tên phế vật này rồi, đêm nay dự tiệc còn không gọi hắn đi cùng, như vậy thì việc gì phải sợ? Tên phế vật này có chết cũng không ai chú ý."