Tiêu Miên cũng thấy lời nàng vô cùng hợp lý. Tiêu gia mới là người phải xin lỗi hắn, hắn đã bao lần ảo tưởng ngày trở về, dùng thực lực của mình để giáo huấn cho những người đã xem thường và nhục mạ hắn. Hiện giờ cơ hội đã đến, hắn không cần e ngại chỉ vì bộ quần áo cũ nát, thản nhiên đi tới.
Người tới là một trưởng lão Tiêu gia, tên là Tiêu Chập, có địa vị tương đối cao. Thiếu nữ đó là cháu gái của hắn, Tiêu Mính, cùng với đại biểu của các gia tộc khác.
“Khách đến, khách đến! Hoan nghênh chư vị đến Bắc Thành làm khách!” Thành chủ mỉm cười, chắp tay chào, lộ ra những ngón tay đeo nhẫn đá quý.
“Làm phiền thành chủ đại nhân tiếp đãi.” Tiêu Chập, xem như là người cầm đầu trong đám người này, đứng ra để bàn bạc. Tiêu Mính đang quan sát, chợt thấy một nam tử mặc áo cũ nát, mặt mũi đông lạnh đến đỏ bừng, đang tiến lại gần.
Tiêu Miên rời khỏi Tiêu gia khi mới mười sáu tuổi, giờ đã mười tám tuổi, hắn đã cao hơn nhiều, làn da trắng nõn giờ đây bị gió tuyết Bắc Thành tàn phá nhiều, người Tiêu gia nhất thời không nhận ra hắn, cho rằng đó là một dân thường không hiểu chuyện đến xem quý nhân.
“Này tên kia, dừng lại! Tiểu tử kia, nơi này không phải là nơi ngươi muốn đến là đến." Một hộ vệ Tiêu gia ngăn hắn lại, khinh thường đánh giá, thầm nghĩ quả nhiên là kẻ không có giáo dục.
Tiêu Miên dừng bước, ánh mắt không nhìn hộ vệ, mà hướng về phía Tiêu Chập và Tiêu Mính, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà giương giọng nói: “Thúc, thập tam muội.”
Mọi người lúc này mới chú ý đến hắn, Tiêu Mính nhìn kỹ, miệng nhỏ hơi mở ra, ngạc nhiên thốt lên: “Cửu ca ca, sao huynh lại thành ra như vậy?”
Tiêu Chập nhíu mày, đây là con trai của Tiêu Thành sao? Chính là cái tên phế vật không có chút linh lực kia?
Lại nói tiếp quan hệ giữa hắn và Tiêu Miên khá xa cách. Hắn chính là gia gia của Tiêu Miên, hiện tại là đường đệ của tộc trưởng của Tiêu gia. Nếu không phải do chính hắn tranh giành, có lẽ đến đời cháu liền bị đẩy ra khỏi Tiêu gia từ lâu. Tiêu Thành thời niên thiếu cũng có thiên phú dị bẩm , cha của Tiêu Miên, tốc độ tu luyện đứng đầu trong số con cháu Tiêu gia, nhưng sau đó lại phản bội gia tộc, để lại đứa con trai vô dụng này.
Tiêu Chập đã từng nhìn Tiêu Miên lớn lên, nhưng rốt cuộc không thân, sau khi Tiêu Miên bị đẩy ra ngoài, hắn cũng không mấy lưu tâm. Hắn nghĩ một kẻ không có linh lực thì việc bị khi dễ cũng là điều bình thường. Nhưng giờ đây, thấy Tiêu Miên vẫn đứng vững, không bị thiếu chân, thiếu tay gì cũng khá kinh ngạc.
“Tiêu Miên?” Hắn trầm giọng hỏi: “Có phải thành chủ sai ngươi đến không?”
Kêu người này tới làm gì, không dùng được.
Tiêu Miên thành thật đáp: “Không biết.”
Thành chủ nói: “Ta cũng không có gọi ngươi tới đây.”
Giang Diên nghe vậy, liền cười nói: “Chắc chắn bị người ta chơi rồi, muốn để ngươi xấu mặt.”
Tiêu Miên cũng cảm nhận được điều đó, nhưng vẫn giữ bình tĩnh: “Là chất nhi muốn bái kiến thúc gia.”
Vừa dứt lời, bên cạnh vang lên một âm thanh. Một thanh niên tóc đỏ, giọng điệu kiêu ngạo, lên tiếng: “Không phải chứ, cái đòi phế vật như nhà ngươi đã ở đây mấy năm còn không nhận rõ thực tế sao? Chúng ta đến lần này là để làm chuyện lớn, ngươi tưởng ai muốn ngươi theo?”
Người này là Dương Hiệt, được Dương gia cử đến, có quan hệ gần gũi với Tiêu gia. Trước đây có quen biết với Tiêu Miên, nhưng do Tiêu Mính thích Tiêu Miên, Dương Hiệt tất nhiên không ưa Tiêu Miên. Hắn gần đây đang tính cầu hôn Tiêu Mính, biết nàng cùng Tiêu Miên có mối quan hệ, nên hắn mới muốn theo đến Bắc Thành.
Khi nghe thấy Tiêu Miên xuất hiện, hắn thật sự không biết nên làm thế nào để Tiêu Mính không thấy hắn.
Tiêu Mính nghe không nổi nữa, nhíu mày lại, lạnh lùng nói: “Dương Hiệt, sao huynh lại đối xử với Cửu ca như vậy? Huynh có muốn từ nay về sau ta không để ý gì tới huynh nữa không?”
Điều mà Dương Hiệt sợ nhất là Tiêu Mính không để ý đến mình, vội vàng điều chỉnh giọng nói: “Ơ kìa, muội xem ta, miệng ta tiện, Mính Nhi đừng nóng giận. Tiêu Miên huynh đệ, mong đệ khoan hồng độ lượng, đừng chấp nhặt với ta.”
Tiêu Miên đã sớm biết hắn là ai, nên cũng không để bụng. Hắn chủ yếu muốn tìm cơ hội khôi phục mối quan hệ với Tiêu gia, thấy Tiêu Mính là một niềm vui ngoài ý muốn, còn những người khác, hắn không mấy quan tâm.
Vì vậy, trên mặt hắn vẫn giữ vẻ tươi cười nói: “Không có gì.”
Thành chủ thấy Tiêu Chập không có ý định đuổi người đi, liền hô: “Vậy đừng đứng ngoài này để bị lạnh, vào trong cho ấm.”
Tiêu Miên theo mọi người vào, đi ở phía sau. Dương Hiệt lén lút đi sau hắn, nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi thành thật, ta sẽ không làm gì ngươi. Còn nếu ngươi có ý nghĩ gì không nên có, ta sẽ làm ngươi không thấy được mặt trời ngày mai.”
Giang Diên cười lạnh: “Tên này cũng kiêu ngạo thật, ta thấy tên này chỉ là một Linh Sư ngũ cấp, thứ không đáng một đồng.”