Đối Phó Với Em Gái

Chương 14

Tôi trốn ở trong phòng, lặng lẽ nghe hai người đó cãi nhau. Đại khái là mẹ kế ở bên ngoài đánh nhân tình của ba tôi sảy thai ba tôi tức giận đến mức muốn ly hôn với mẹ kế. Mẹ kế khóc lóc không đồng ý.

“Dù thế nào đi nữa, tao cũng quyết định ly hôn rồi, hai mẹ con chúng mày đều không phải hạng tốt lành gì, làm cho tao mất hết cả mặt mũi!” Ba tôi đá mẹ kế một cái, thô lỗ mà mắng.

Nói xong ông ta liền đi ra ngoài.

Tôi vội vàng mở cửa nhìn ra, nhìn mẹ kế nằm dưới đất, mặt mũi bầm tím, tôi cũng không hề thương xót, chỉ đuổi theo ba tôi. Tôi đuổi đến thang máy:

“Ba!”

Ba tôi nhìn tôi một cái, bây giờ ông ta chỉ còn có đứa con gái này, giọng nói cũng dịu dàng đi một chút: “Việc này không liên quan đến con, lo học bài đi, rồi thi cho tốt!”

“Ba, thật ra trước nay dì đối với con cũng không tốt, nhưng con thấy hai người dù gì cũng là vợ chồng, nên con không muốn gây thêm chuyện cho ba buồn, cũng không muốn gia đình không yên, cho nên vẫn luôn chịu đựng. Hiện tại ba và dì sắp ly hôn, con cũng muốn cho ba biết vài thứ.”

Tôi lấy những ảnh chụp khi tôi mới đến căn nhà này, cũng như đoạn ghi âm cuối cùng của mẹ kế nói với tôi rằng bà đã khiến ba tôi vô sinh, tất cả đều cho ba tôi xem.

Những bằng chứng này tôi đã giữ rất lâu, chỉ đợi ngày hôm nay.

Khi ba tôi nghe thấy mẹ kế đã làm gì ông, ông tức giận chạy về nhà, đạp cho mẹ kế thêm mấy cái.

“Con đàn bà khốn kiếp này, uổng cho tao luôn đối xử tốt với mày Ly hôn đi, một đồng tao cũng không cho mày, mau cút khỏi nhà tao!”

Nếu không phải do tôi ngăn lại, mẹ kế sẽ bị ba tôi đánh chết. tôi không muốn có một người ba là tôi phạm nên đã gọi cấp cứu, xe cấp cứu nhanh chóng bế mẹ kế đi rồi.

Cuối cùng ba tôi và mẹ kế cũng ly hôn, ba tôi dùng chút thủ đoạn khiến mẹ kế ra đi tay trắng.

Hơn nữa, chuyện mẹ kế đánh người ta sảy thai, bi6 kiện cố ý gây thương tích. Sau khi bà ta xuất viện sẽ phải chịu trách nhiệm trước tòa. Trải qua hết tất cả chuyện này, ba tôi cũng ngã bệnh.

Chỉ vài tháng ngắn ngủi, tôi thấy ba đã già đi không ít, tóc cũng bạc đi nhiều.

Trong bệnh viện, tôi là người duy nhất ở bên cạnh ông.

Nhân tình đó cũng đến vài lần nhưng đều ba tôi mắng đuổi đi, cô ta cũng không đến nữa. Ba tôi cũng biết cái thai không phải của ông, cô ta cũng không thể ở bên ông ta được nữa.

“Ba đừng tức giận, kh6ong đáng đâu, nên giữ sức khỏe cho tốt!” Tôi dém chăn, an ủi ông ta.

Ba tôi gật đầu: “Cũng còn may, ba còn có đứa con gái này!” Đời này ông ta chỉ có thể dựa vào tôi.

Tô Tiêu chưa từng xuất hiện, cũng không biết nó đã đi đâu, cũng có thể là mất tích, ba tôi cũng không có ý định tìm lại nó. Bao nhiêu lạnh nhạt trước đây ông dành cho tôi, bây giờ đều dành cho Tô Tiêu.

Thi Đại học xong, tôi không chọn đi tỉnh khác mà chọn một ngôi trường trọng điểm trong thành phố. Bởi vì ba tôi yêu cầu tôi bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của ông ngay khi còn đi học. Trước kia ông đối với hai mẹ con đó là yêu thương theo kiểu ban ơn, còn hiện tại ông lại cực kỳ yêu thương và tôn trọng tôi. Tôi biết rằng tất cả là do tôi đã thể hiện tốt và có thể giúp ông rất nhiều trong công việc kinh doanh, ba tôi ngày càng tin tưởng vào tôi hơn.

Tôi cũng tranh thủ thỉnh bài vị của bà nội về nhà, tôi hy vọng bà nội có linh thiêng cũng sẽ tự hào về thành tựu mà tôi đạt được. Nếu không có bà nội tôi sẽ không được như bây giờ. Về mối quan hệ của tôi và bà, nó không giống như mối quan hệ cha con, mà giống như một mối quan hệ hợp tác lợi ích giữa hai bên.

Như vậy cũng tốt, dù sao ba tôi cũng chưa từng cho tôi bất cứ ký ức đẹp nào.

Mấy năm qua tôi cũng đã hiểu, dựa vào người khác chỉ có thể là một cành cây không có gốc rễ. Chỉ dựa vào chính mình mới có thể vươn cao thành đại thụ.

Con đường từ đây về sau, tôi cứ từ từ mà đi, dù sao cuộc đời tôi cũng chỉ vừa mới bắt đầu.

The End.