Đối Phó Với Em Gái

Chương 3

Trên mặt tôi không có biểu cảm, ăn cơm trong im lặng.

“Dì sắp xếp cho con một phòng, ở có quen không?” Ba hỏi tôi. “Dạ dì và em đối xử với con rất tốt.” Tôi ngoan ngoãn nói.

Mẹ kế vẫn giữ bình tĩnh, chỉ có Tô Tiêu che miệng cười, chắc nó nghĩ tôi nhẫn nhịn chịu đựng rất hèn nhát.

“Chồng à, em thấy Tô Ly lớn lên rất giống mẹ nó, chẳng giống anh tí nào!” Mẹ kế thản nhiên nói và gắp cho ba tôi một miếng cá.

Nghe được lời này, ba tôi thật sự đã nhìn tôi chằm chằm, sau đó tiếp tục ăn xong bữa cơm mà không nói thêm gì nữa.

Sau khi ăn cơm xong, bọn họ bỏ đũa xuống liền đứng dậy rời đi, chỉ để một mình tôi lại dọn dẹp chén đũa.

“Tô Ly, khi rửa chén nhớ dùng nước rửa chén chuyên dụng, đừng như ở quê, rửa chén không sạch sẽ sinh bệnh.” Mẹ kế coi tôi như người giúp việc, ra lệnh với tôi.

“Vâng ạ!” Tôi đáp lời.

Đem chồng chén dĩa vào phòng bếp, tôi nhìn sang phòng khách, một nhà ba người vui vẻ xem ti vi và trò chuyện.

“Loảng xoảng loảng xoảng” vài tiếng. Mấy cái chén sứ vỡ tan tành trên mặt đất.

Mẹ kế nghe thấy tiếng động, bước nhanh tới nhìn thấy mấy mảnh sứ trên mặt đất. Mặt đỏ lên, không để ý đến việc ba tôi đang ở nhà mà mắng tôi.

“Con quỷ kia, mày cố ý đúng không? Mày có biết mấy cái chén này là do tao đặt thiết kế riêng từ nước ngoài, rất là mắc.”

Đúng vậy, chén dĩa trong nhà đều là được đặt làm riêng. Trang trí nội thất cũng rất cao cấp.

Chỉ có đồ dùng trong phòng tôi là đồ cũ kém chất lượng. Tôi giả bộ đáng thương mà nói: “Dì ơi, con xin lỗi, con không có cố ý, ở nhà với bà nội, bà cũng không có bắt con làm những việc này, cho nên con chưa từng rửa chén bao giờ.”

Mẹ kế cực kì tức giận: “Nói nhảm gì đó, tao thấy mày cố ý chống đối tao, muốn làm tao tức chết phải không?”

Bà ta quay đầu lại kêu ba tôi: “Chồng à, anh xem con nhỏ này, mới tới đây ngày đầu tiên đã muốn chọc tức chết em.”

Ba tôi nghe vậy, cũng đi đến nhìn thấy đống chén vỡ, mặt có chút tức giận.

Vừa muốn mở miệng, tôi liền cướp lời trước: “Ba, là con không tốt, con xin lỗi. Trước kia bà nội rất cưng chiều con, chưa bắt con rửa chén bao giờ, ba xem, tay con cũng bị thương rồi.”

Tôi tỏ ra đáng thương mà đưa tay ra trước mặt ba, mấy ngón tay đều chảy máu.

“Được rồi, chẳng phải chỉ có mấy cái chén thôi sao, cứ muốn làm nhà cửa không yên.”

Ba tôi tức giận liếc mẹ kế một cái.

Bị ba tôi mắng một câu, mẹ kế chẳng dám nói gì nữa, chỉ tức giận liếc tôi một cái.

Tô Tiêu tươi cười bước vào: “Ba ơi, mẹ cũng không phải để ý đến tiền bạc, chỉ là mấy cái chén sứ kia có vẽ hình ba người trong gia đình của mình. Chị đập vỡ mấy cái chén rồi, mẹ cũng đau lòng..”

Nói xong lại thân thiện lôi kéo tôi: “Chị thật là vụng về, đến phòng em, em băng bó cho!”

Ba tôi nhìn thấy Tô Tiêu tốt bụng, lúc này mới ôn hòa nói: “Ngày mai gọi dì Trương về làm đi, đang làm tốt tự nhiên đuổi làm gì?” Mẹ kế mím môi, lẩm bẩm: “Cái này không phải là muốn rèn luyện cho Tô Ly sao, ít nhiều cũng muốn nó giúp sức cho cái nhà này.”

“Đừng tiết kiệm chút tiền ấy!” Nói xong, ba tôi chắp tay sua lưng rời đi. Lòng tôi cười lạnh một tiếng, không ngoài dự liệu của tôi, ba tôi có tiền, không thể nào trong nhà cả một người giúp việc cũng không có.

Mẹ kế bày ra một màn này, chính là muốn tôi giúp việc, lần này chỉ là rửa chén, lần sau sẽ làm hết tất cả việc nhà.

Nhưng tôi không phải là người dễ bị bắt nạt, các người muốn tôi rửa chén, tôi liền đạp đổ hết, lại “không cẩn thận” cắt đứt tay. Sau bữa cơm hôm nay, tôi cũng âm thầm tính toán, nếu mẹ kế tôi là trà xanh, thì em gái tôi là một trà xanh cao cấp hơn, không dễ đối phó.