Đối Phó Với Em Gái

Chương 1

Khi tôi tám tuổi, hôn nhân của ba mẹ xảy ra vấn đề dẫn đến ly hôn.

Ba tôi nhanh chóng cưới mẹ kế, mẹ tôi cũng tái giá.

Không ai chịu nuôi tôi, một kẻ vướng chân. Bà tôi nhịn không được nắm lấy tay tôi: “Ly Ly sẽ theo tao về quê. Hai đứa bây không cần nó, không muốn nuôi nó thì để tao nuôi.”

Cuối cùng, Tòa quyết định để tôi theo ba, bà nội sẽ nhận trách nhiệm nuôi tôi.

Tôi rất thương bà, bà cũng rất thương tôi.

Lúc vừa về quê, bà nhìn thấy tôi gầy nhom, rất là đau lòng.

Ba tôi hay đưa cho bà tiền dưỡng lão, bà vẫn không nỡ xài. Bà dùng tiền đó mua cho tôi đồ ăn ngon, quần áo đẹp, không bao giờ bạc đãi tôi.

Cho dù tôi được nuôi ở quê, điều kiện vẫn không bằng tụi trẻ con thành phố, nhưng vẫn tốt hơn là sống với ba mẹ trước đây.

Hằng ngày, mặc dù rất cưng chiều tôi, nhưng khi dạy tôi học bà lại rất nghiêm khắc.

Bà nói với tôi, con gái phải học cho giỏi, sau này mới có tương lai, là một người có ích.

Trường tiểu học ở quê, chất lượng giảng dạy cũng không được tốt bằng trường thành phố, sau giờ học là do bà nội bổ túc thêm. Bà trước kia là giáo viên ở thành phố, sau khi nghỉ hưu thì về quê dưỡng lão.

Nhưng ông trời cố tình không muốn tôi được sống tốt, luôn cướp đi những người mà tôi yêu quý.

Khi tôi vào lớp 10, thì bà tôi bệnh nặng và qua đời. Người thân ở quê liền dẫn tôi còn đang mặc chiếc áo tang, lên nhà mới của ba tôi trong thành phố.

Nói ra cũng thật buồn cười, là con gái ruột của ba nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến nhà mới của ông ta.

Căn nhà nằm trong một khu dân cư cao cấp, rộng hơn 300 mét vuông. Tôi còn chưa kịp bước vào đã bị mẹ kế đẩy ra ngoài.

Bà ta cầm một chai xịt khử trùng, xịt toàn bộ lên người tôi.

“Tô Ly, đừng để ý, tao cũng vì sự an toàn của gia đình thôi, tao sợ mày mang những thứ dơ bẩn gì đó ở quê vào nhà thôi.”

Mùi cồn xộc vào mũi, tôi chỉ có thể che mũi lại, nhẫn nhịn chịu đựng.

Bà nội đã dạy tôi, đối mặt với kẻ xấu, nếu tôi không có năng lực phản kháng thì trước tiên phải tự bảo vệ mình, đây không phải là hèn nhát mà là nhẫn nhịn.

“Dì ơi, bây giờ con vào nhà được chưa?” Tôi cười cười nịnh nọt, mẹ kế thấy tôi không có chút tức giận nào, nghĩ tôi là đứa yếu đuối, liền tỏ vẻ khinh thường, nhìn tôi một vòng.

“Tao nghe nói mấy đứa ở quê rất là hôi hám, một lát mày nhớ tắm rửa sạch sẽ. Còn nữa, mấy bộ đồ của mày đem từ dưới quê lên đó, mau vứt hết đi!”

Tôi gật gật đầu.

Mẹ kế muốn ra oai phủ đầu với tôi, nhưng thấy tôi không có phản ứng gì, nên cảm thấy nhàm chán.

Bà ta cho tôi vào nhà.

Tôi lần đầu tiên nhìn thấy nhà mới của ba, phòng ốc rộng rãi, trang trí rất đẹp, xem ra sau khi ba tôi ly hôn, ở thành phố làm ăn rất tốt.