Con đường vào thành, Mục Vân Xuyên rất quen thuộc.
Nhưng mà bình thường hắn đều đi thẳng đến thư viện.
Lúc này đã gần đến cuối năm, chính là lúc thư viện nghỉ đông, Mục Vân Xuyên đương nhiên không cần đi thư viện, hắn liền đi đến phố thư sinh bên cạnh thư viện.
Phố này được xây dựng tiếp giáp với thư viện Thanh Trúc, ăn, mặc, ở, đi lại đều đầy đủ, mở nhiều nhất chính là thư quán và trà lâu.
Mục Vân Xuyên vừa đến đầu phố đã nghe thấy người ta gọi tên hắn.
Hắn đứng lại, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một công tử trẻ tuổi mặc áo lông chồn đang bám vào lan can hứng chí phấn khởi nhìn hắn.
Thấy Mục Vân Xuyên nghe được mình hô. Công tử trẻ tuổi vẫy vẫy tay ra hiệu cho hắn chờ mình. Trong chốc lát đã chạy xuống lầu hai.
"Vân Xuyên, sao ngươi lại ở đây? Thường ngày ta hẹn ngươi tới đây giải trí một phen, ngươi luôn từ chối. Hôm nay vừa vặn gặp được, làm sao cũng phải uống một chén trà của ta rồi mới đi."
Mục Vân Xuyên bất đắc dĩ cười một tiếng, đúng là bị công tử trẻ tuổi kéo vào trà lâu.
Công tử trẻ tuổi ra tay hào phóng, vừa muốn để tiểu nhị mang điểm tâm tốt nhất trong lầu đưa lên, quay đầu nghĩ đến Mục Vân Xuyên là người tiết kiệm biết lễ. Hôm nay tự mình mời hắn một lần, ngày sau hắn nhất định phải mời lại. Không để cho hắn ngày sau tốn kém, liền chỉ cho tiểu nhị thêm một chén trà nóng.
Uống cạn một chén trà nóng, công tử trẻ tuổi đang nghĩ làm sao để Mục Vân Xuyên ở lại dùng cơm, lại nhìn lông mày hắn nhẹ nhàng nhíu lại, dáng vẻ có chút không tập trung.
"Vân Xuyên, ngươi gặp phải tâm sự gì phiền lòng sao?"
Mục Vân Xuyên hổ thẹn cười một tiếng, "Để ngươi nhìn ra rồi."
...
Lại nói bên Thẩm Thúy, sau khi về đến nhà nàng lập tức vào phòng, gọi Mục Nhị Bàn thức dậy.
Không nghĩ tới, tiểu mập mạp này nghe được giọng nói của nàng, chẳng những không nhúc nhích, ngược lại còn lật người, đưa lưng về phía nàng.
Thời gian eo hẹp, Thẩm Thúy lời ít ý nhiều mà nói: "Nhị Bàn thức dậy, đọc sách với nương."
Mục Nhị Bàn vẫn không nhúc nhích, Thẩm Thúy tức giận đến mức vội vàng xốc chăn lên, đang định phát hỏa thì lại đối mặt với một cái mặt khóc.
Khóc thật thảm, nước mắt chảy ngang, khiến cả khuôn mặt mập mạp của nó đều sắp dán lại.
Mặc dù đứa trẻ này trông to như cái trống, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ mười tuổi, cha ruột không rõ tung tích, mẹ ruột thì đổi thành người khác. Mặc dù ca ca ruột rất lợi hại, nhưng hiển nhiên không thương đứa đệ đệ này.
Khiến nàng sốt ruột nổi nóng cũng không phải nó, là nhiệm vụ của hệ thống và nam chính thư sinh, Thẩm Thúy điều chỉnh tâm tình một chút, vội vàng thả nhẹ giọng điệu, ngồi xuống bên cạnh nó, hỏi nó: "Con khóc cái gì?"
Nàng không hỏi còn đpữ, vừa hỏi Mục Nhị Bàn lập tức lén lút khóc biến thành gào khóc, vừa khóc vừa nói: "Nương để cho con ra ngoài trong thời tiết lạnh lẽo, con không thoải mái, người cũng không quan tâm đến con!"
Thẩm Thúy nghe vậy trong lòng khϊếp sợ, lập tức sờ trán của nó, quả nhiên cao hơn nhiệt độ bình thường một chút.
Rốt cuộc cũng chưa từng làm nương, từ ngày hôm qua Mục Nhị Bàn trở về một chuyến vẫn luôn ngủ, Thẩm Thúy chỉ coi nó như thường ngày lười ấp trứng trên giường, hai người phía sau còn tranh giành bọc đồ, tinh thần kia, tay kia... Thẩm Thúy sửng sốt nửa điểm không phát hiện ra nó bị bệnh.
"Nương trước đó bị bệnh hồ đồ rồi, không nghĩ tới Nhị Bàn chúng ta cũng bị bệnh." Trong lòng áy náy, Thẩm Thúy vắt hết óc học theo giọng điệu nguyên thân đã từng dỗ dành nó, "Con đừng khóc, lát nữa nương... làm trứng gà đường cho con ăn."