Gà trống gáy vang, trời còn chưa sáng, nắng sớm mờ mờ.
Mặc dù là mùa đông giá rét, nông điền cũng không còn việc gì, nhưng nông dân thôn Thủy Vân đều dậy thật sớm, xuống giường rửa mặt, ra ngoài tìm việc.
Lúc này trước một gian nhà rách ở đầu thôn Đông, bên ngoài hàng rào, một phụ nhân mặc váy màu xanh đã đến từ sớm.
Nàng nhìn ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặc một thân váy xanh biếc, đầu chải một búi tóc đơn giản, cách ăn mặc mặc dù rất bình thường, nhưng ngũ quan nàng tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp, váy vải cũng khó giấu được tư sắc.
Người này cũng không phải ai khác, chính là Thẩm Thúy.
Một đêm trước, tiếng máy hệ thống vang lên trong đầu nàng. Lúc ấy bất thình lình một tiếng khiến Thẩm Thúy sợ hãi, tay nải của nàng bị Mục Nhị Bàn cướp đi.
Mục Nhị Bàn lục lọi một hồi phát hiện không có gì ăn, rất thất vọng.
Nhìn thấy nương hắn đột nhiên bất động, Mục Nhị Bàn cho rằng nàng sẽ khó chịu, lập tức tay chân vụng về nhét quần áo rơi lả tả vào trong túi.
"Ngươi nghe được cái gì rồi?" Thẩm Thúy giữ vững ngữ khí bình tĩnh hỏi hắn.
Mục Nhị Bàn hỏi cái gì?
Thẩm Thúy vừa muốn nói hệ thống khoa cử dưỡng con gì đó, lập tức đầu đau đớn muốn nứt ra, liền vội vàng ngừng câu chuyện. Cơn đau đớn quỷ dị kia lại lập tức biến mất không dấu vết.
Nhưng mà càng làm cho Thẩm Thúy giật mình chính là, rất nhanh trước mắt nàng xuất hiện một màn hình sáng hơi mờ.
Trên màn sáng kia viết 【Nhiệm vụ tân thủ: Cùng nhi tử đọc sách nửa canh giờ, thời hạn nhiệm vụ là 6 canh giờ. 】 Mấy chữ to, chạm không được, người bên ngoài căn bản còn không thấy được!
Đến giờ nông dân đi ngủ, nàng vẫn luôn thức đến sáng nay, mắt thấy thời gian càng ngày càng ít, Thẩm Thúy không dám chần chừ, chỉ đành lập tức xấu hổ tìm đến nhà cũ này, tìm đứa con cả bị nguyên thân đuổi ra khỏi nhà.
Lúc này trong phòng rách, Mục gia đại lang Mục Vân Xuyên đã ăn mặc chỉnh tề giống như hơn mười năm qua, ngồi xuống trước bàn học bắt đầu học hành.
Không bao lâu, nữ tử mảnh khảnh trên giường gỗ cũng thức dậy.
Chu thị, cũng chính là thê tử mới cưới của Mục Vân Xuyên, nàng ấy nhìn Mục Vân Xuyên ở trước bàn học, áy náy nói: "Phu quân sao lại không biết gọi ta một tiếng, ta làm bữa ăn sáng cho chàng."
Ánh mắt của Mục Vân Xuyên không rời khỏi cuốn sách, trong miệng không cho là đúng nói: "Ngày thường ở nhà dậy sớm đọc sách, cũng không ăn quá nửa cái bánh bao, liền uống nước nóng vào bụng, cũng đối phó qua chuyến, không cần phải vì ta làm gì cả."
Chu thị nghe được lời này cũng đau lòng.
Mục Vân Xuyên bây giờ chẳng qua mới mười lăm, mặc dù không biết vì sao hắn vẫn không có kết quả khoa khảo, nhưng các tiên sinh thư viện trong thành không có ai không hết lời khen hắn, đều nói hắn ngày sau, xa không nói, đậu cái tú tài dễ như ăn kẹo.
Với hạt giống tốt như vậy, đừng nói là ở nông gia, cho dù là những gia đình giàu có ở trong thành, cũng sẽ là cục cưng bảo bối của cả nhà.
Nhưng ở Mục gia, Mục Vân Xuyên tiến thủ hiếu học dường như đã trở thành nguyên tội của hắn.
Nông nhân không tinh tế như những người trong thành, một ngày chỉ ăn hai bữa chính, nhưng chính là hai bữa này, Mục Vân Xuyên cũng ăn cực tệ, còn muốn để hắn sau khi đọc sách, đốn củi cho heo ăn, làm hết công việc trong nhà, thậm chí ngay cả bút mực cần dùng đọc sách luyện chữ cũng cần hắn đi chép sách đổi tiền bạc...