Thập Niên 70: Làm Quân Y Gặp Bộ Đội Đặc Chủng

Chương 39: Nhị đội trưởng bị bao vây (1)

Lục Cửu ngơ ngác: "Chỉ cần hít thở một cái là có thể chứng minh chức năng phổi tốt rồi à?"

"Nam giới trưởng thành nín thở 60 giây là tốt, dưới 30 giây là kém, ngoài ra thở ra trong vòng 2 giây là bình thường, quá 5 giây đại diện cho việc tắc nghẽn đường hô hấp, có khả năng mắc bệnh phổi mãn tính."

Tống Vi chuyên nghiệp giải thích.

Lục Cửu biểu thị: Nghe không hiểu.

"Chuyện này không quan trọng, đi chạy cầu thang đi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy từ tầng một lên tầng sáu rồi quay lại đây." Tống Vi lại ban bố mệnh lệnh tiếp theo.

"???" Lục Cửu.

"Kiểm tra chức năng tim." Tống Vi chỉ vào hạng mục thứ hai trên phiếu kiểm tra sức khỏe, ý là hạng mục đầu tiên đã hoàn thành, bây giờ kiểm tra hạng mục thứ hai.

Lục Cửu không chống cự, nghe lời đứng dậy chạy ra ngoài.

Lần này anh cuối cùng cũng hiểu tại sao đám Mộc Qua kiểm tra sức khỏe lại chạy loạn cả tòa nhà, không biết những hạng mục giống chơi đùa như vậy có đáng tin cậy hay không.

Lục Cửu vừa lẩm bẩm, vừa ngoan ngoãn làm theo.

Một phút sau, lại quay trở lại trước mặt Tống Vi.

"?" Tống Vi ngơ ngác nhìn đồng hồ: "Từ tầng một lên tầng sáu?"

"Ừm." Lục Cửu không ngẩng đầu.

Tống Vi âm thầm liếc nhìn đôi chân dài này, được rồi, chân dài hơn Tiểu Trịnh một nửa, chạy nhanh hơn Tiểu Trịnh một nửa... cũng bình thường.

Cô cầm ống nghe thăm dò vào trong áo anh.

"!" Thân thể Lục Cửu khẽ cứng lại.

Lúc này Tống Vi gần trong gang tấc, hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ anh.

Lục Cửu không thoải mái mà nuốt nước miếng.

"Lạ thật..." Tống Vi lẩm bẩm: "Lúc nãy nhịp tim còn bình thường sao lại càng lúc càng nhanh vậy?"

". . ." Lục Cửu bất lực đưa tay nắm lấy tay đang ở trong áo mình.

"Làm gì thế?" Tống Vi ngơ ngác ngửa đầu lên.

"Tim tôi không có vấn đề gì, không cần kiểm tra." Lục Cửu bình tĩnh trả lời.

"Có vấn đề hay không là do dữ liệu quyết định." Tống Vi lườm anh một cái: "Đừng làm phiền tôi làm việc nữa, buông tay."

Lục Cửu khẽ "chậc" một tiếng, không cam lòng bất đắc dĩ buông tay.

Tay Tống Vi được tự do cũng không động loạn, chỉ cầm ống nghe dừng lại bên cạnh tim anh, nghe một lúc mới bỏ ống nghe xuống: "Bây giờ mạch tim đập là 111/ lần, ngồi yên một lúc quan sát nhịp tim bình phục."

Nói xong ghi lại trên giấy.

Ngay lúc này, Tân Ni đi tới: "Bác sĩ Tống, làm thế nào để phán đoán máu đặc vậy ạ, tôi quên mất rồi."

"Há miệng." Tống Vi nói.

"A..." Tân Ni thuận theo mà há miệng.

Tống Vi cười: "Không phải cô, tôi bảo anh ấy."

"?" Lục Cửu đang định ngồi xem náo nhiệt, nghe xong lời cô trên mặt đầy dấu hỏi: "Người ta nhờ em giúp mà, em bảo tôi há miệng làm gì?"

"Há miệng, lè lưỡi ra." Tống Vi lại lườm anh một cái.

Y tá nhỏ không nhịn được che miệng cười, ánh mắt lén lút nhìn về phía người đàn ông cao lớn này, lúc nãy cô đã chú ý, đồng chí này thật sự rất đẹp trai.

Lục Cửu cau mày, vẻ mặt không muốn.

Chỉ là kiểm tra sức khỏe thôi mà, sao lại cảm giác như con rối, bị ép buộc làm cái này cái kia.